Cậu ta đã nghĩ đến lúc đó phải chỉnh” Lê Văn Vân như nào mới có thể khiến mình được hả giận.
Đúng lúc này, giọng nói của Hoàng Lượng vọng từ trong điện thoại ra: “Ông Liễu, những chuyện khác thì không có gì khó, nhưng chuyện này thì e là chúng tôi không làm được.”
“Hả?” Liễu Vân Sơn cau mày lại, hỏi: “Tại sao?”
“Tôi không thể tiết lộ lý do cụ thể là gì, chỉ là tôi thật sự không thể giúp ông chuyện này được.” Hoàng Lượng đáp.
Liễu Tinh Ngữ và Liễu Bạch cũng nghe thấy nội dung cuộc gọi, cả hai đều sững sờ đứng ngây người tại chỗ!
Ở một nơi khác, tại công tiểu khu nhà Trần Phi.
Lê Văn Vân đưa điện thoại lên tai, đứng ở đó, trong mắt anh ngập tràn sát ý.
Anh không nói gì, đầu dây bên kia cũng thế, lúc này chỉ có sự im lặng bao trùm bọn họ.
Một lúc sau, Lê Văn Vân mới liếm môi, nói: “Anh đang ở Lâm Hải đúng không, đến đây đánh nhau một trận đi!”
“Đánh nhau một trận ư? Không cần thiết!” Đầu dây bên kia, một giọng nói khàn khàn vang lên: “Hơn nữa cậu cũng không đánh lại tôi đâu.”
“Nhưng, chúng ta có thể gặp mặt, tôi muốn nói chuyện với cậu, nói về Người Gác Đêm!”
Giọng nói khàn khàn kia tiếp tục vang lên.
“Giản Hưng.” Lê Văn Vân sờ sờ mũi mình nói: “Nói chuyện hay không nói chuyện thì tôi không có ý kiến gì. Những câu tôi không đánh lại anh thì hơi khó nghe đấy.”
Lê Văn Vân liếm môi nói: “Đừng ba hoa trong điện thoại, có gan thì đánh nhau bên ngoài đi, xem tôi có thể chém chết anh cho xong chuyện hay không.”
Giọng nói khàn khàn của Giản Hưng vang lên: “Lê Văn Vân, cậu thực sự cảm Người Gác Đêm tốt như vậy sao? Cậu có bao giờ nghĩ đến không, ba năm trước, hành động của số 2 và số 7 vốn bảo mật như vậy, thế tại sao lại rơi vào trong vòng vây liên hợp của Hồng Liên và các bên khác.”
“Muốn châm ngòi ly gián à?” Lê Văn Vân cười híp mắt nói: “Giản Hưng, tôi và anh không giống nhau. Mấy lý do thoái thác của anh không nghĩa lý gì đâu, anh đừng có nói nhảm với tôi. Có dám hẹn một chỗ làm một trận không?”
Giản Hưng im lặng một lúc, sau đó anh ta lại mở miệng: “Không phải là tôi đang châm ngòi ly gián, cũng không xem là phản bội Người Gác Đêm được, chỉ là con đường lựa chọn khác nhau mà thôi, chính các cậu tự hiểu thành phản bội. Hồng Nguyệt cũng không sai, bọn họ cho rằng thần phục là một con đường, kể cả “đường xa” thì bọn họ không sai. Vẫn là câu nói đó, con đường lựa chọn khác nhau mà thôi.”
Lê Văn Vân cười nhạo một tiếng, mở miệng nói: “Thật sao? Chúng ta vẫn nên hẹn nhau một nơi nói chuyện cho tốt đi. Tôi cảm thấy thảo luận qua điện thoại không rõ ràng lắm”