“Mấy người thích làm gì thì làm đi!” Lê Văn Vân mỉm cười.
Lúc này, một chiếc taxi trống chạy tới, Lê Văn Vân đưa tay vẫy dừng lại.
Vừa mở cửa chuẩn bị đi vào thì Liễu Tinh Ngữ đã nắm lấy cửa xe nói: “Anh phải đi theo tôi về nhà, nếu không đừng trách tôi ra tay”
Nhìn thấy cô ta đưa tay ra, Lê Văn Vân hơi kinh ngạc.
Rõ ràng là cô ta đã từng luyện võ.
Thật ra trước đây khi Liễu Bạch đánh Lê Văn Vân bằng vợt tennis, Lê Văn Vân đã cảm thấy sức mạnh và kỹ thuật của cậu ta mạnh hơn người thường.
Nhưng lúc đó Lê Văn Vân đã đẩy Liễu Bạch ngã xuống đất, cũng không nghĩ ngợi nhiều!
Bây giờ xem ra nhà họ Liễu có địa vị cao ở Lâm Hải cũng là do những nguyên nhân này.
“Cô em xã hội đen, đừng quả đảng” Lê Văn Vân nhìn Liễu Tinh Ngữ nói.
Liễu Tinh Ngữ ngẩn ra, sau đó đôi mắt gần như bùng cháy, cô ta trợn mắt nói: “Anh nói ai là xã hội đen hả?”
Vừa nói, cô vừa nhìn chằm chằm Lê Văn Vân: “Có thể lập tức chế ngự anh trai tôi, tôi lại muốn xem anh có bản lĩnh gì. Hôm nay anh phải đi về cùng tôi.”
Đột nhiên bàn tay đang ấn cửa xe của cô ta biến thành nắm đấm, nhân lúc Lê Văn Vân không chú ý đã vung về phía anh với tốc độ rất nhanh.
Lê Văn Vân chớp mắt, toàn thân hơi nghiêng về một bên, đồng thời tay phải đánh vào phía sau Liễu Tinh Ngữ một cái.
Liễu Tinh Ngữ mất trọng tâm, lảo đảo ngã về phía trước vài bước, khi cô ta hoàn hồn lại thì Lê Văn Vân đã đặt mông ngồi lên xe, sau đó đóng cửa xe lại và nói: “Lái xe đi!”
Nhìn thấy chiếc xe đi xa, Liễu Tinh Ngữ giậm chân nói: “Cái tên khốn kiếp này!”
Lần này Lê Văn Vân không đến nhà Đặng Hân Hân mà đến nhà của Phạm Nhược Tuyết, đợi đến khi anh đã nói rõ với gia đình thì anh cũng sẽ chuyển đến bên nhà Phạm Nhược Tuyết.
“Hả?” Xe đi về phía trước được một lúc thì chợt Lê Văn Vân nhìn thấy cách đó không xa có
một cô gái mặc chiếc váy dài đen ôm chiếc hộp nhỏ đang đi trên đường, vừa đi vừa lau nước mắt.
Đó là Trần Phi mà Lê Văn Vân đã gặp ở quán bar khi anh trở về Lâm Hải.
Cả hai đã gặp nhau vài lần, cũng đã kết bạn Wechat nhưng chỉ tán gẫu mà thôi.
“Dừng lại, xuống đây đi!” Lê Văn Vân nói với tài xế.
Tài xế taxi không nói gì, dừng xe lại, Lê Văn Vân trả tiền xuống xe, đi về phía Trần Phi và đi song song với cô ta.
Dường như Trần Phi không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, lúc này vừa đi vừa lau nước mắt.
Lê Văn Vân liếc nhìn chiếc hộp trên tay cô ta, trong đó có rất nhiều sách và những thứ linh tinh khác.
Đi được chừng hai phút thì Trần Phi mới cảm thấy có gì đó không ổn, cô ta quay đầu lại nhìn, sau khi phát hiện Lê Văn Vân thì ngẩn người một lúc rồi mới nói: “Anh đến từ khi nào vậy?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!