“Bố, hãy giúp con nghĩ cách dạy cho tên Lê Văn Vân đó một bài học đi. Hôm đó anh ta lòe con như vậy khiến con rất tức giận” Lê Tử Dụ nói.
“Biết rồi, biết rồi.” Lê Trung Hằng nói: “Còn nữa, hãy nhuộm lại mái tóc màu xanh của con đi, nhìn thấy là bực bội rồi.”
“Đây là nghệ thuật!” Lê Tử Dụ nói.
Lê Trung Hằng lạnh lùng trợn mắt nhìn anh ta.
Lúc này Lễ Tử Dụ mới thẳng cái cổ nói: “Chỉ cần bố ra tay giúp con dạy cho Lê Văn Vân một bài học thì con sẽ đi nhuộm ngay lập tức.”
“Biết rồi, em đi ra ngoài trước đi, anh có chuyện muốn bàn với bố!” Lê Tử Thiện vỗ vai anh ta nói.
“Ồ!” Lê Tử Dụ gật đầu rồi đi ra khỏi phòng.
Sau khi anh ta rời đi, Lê Tử Thiên nhìn Lê Trung Hằng nói: “BỐ, sao rồi? Vẫn không liên lạc được à?”
“Ừm.”
Lê Trung Hằng gật đầu nói: “Tối qua anh ta nói sau khi giải quyết xong chuyện sẽ gọi điện cho chúng ta, thế nhưng anh ta lại không liên lạc gì với chúng ta cả. Hôm nay bố đã gọi hơn chục cuộc nhưng anh ta đều không trả lời! Bố đã cử người đến những nơi mà anh ta có thể đến, cũng không phát hiện ra điều gì, chỉ sợ là đã xảy ra chuyện không may rồi”
Lê Tử Thiên nhíu mày hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Chờ xem sao đã” Lê Trung Hằng nói: “Có thể là tối hôm qua anh ta chơi với gái khuya quả nên bây giờ vẫn chưa dậy mà thôi.”
Lê Từ Thiện gật đầu nói: “Chỉ có thể làm như thế này thôi.”
Cùng lúc đó, trong nhà họ Liễu ở Lâm Hải, một lão già tóc bạc đang nhìn cái đầu quấn đầy băng gạc của Liễu Bạch.
Ông lão nhìn có vẻ cao tuổi nhưng vẻ mặt rất hồng hào, cơ thể cũng rất cường tráng.
Người này là Liễu Vân Sơn, một người có địa vị rất cao ở Lâm Hải, đồng thời cũng là người có được tấm thẻ kim cương ngân hàng Tân Hải.
“Ông nội, ông phải làm chủ cho cháu, tên Lê Văn Vân kia là người của Lôi Bân, cho dù như thế nào, ông phải bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi cháu” Liễu Bạch vừa khóc vừa nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!