Lê Văn Vân sờ sờ mũi, mỉm cười với cô ta.
“Ha ha, không dám à?” Cô ta cười khẩy một tiếng.
Sau đó, cô ta nhìn thấy Lê Văn Vân nhét tay vào túi; kế tiếp, Lê Văn Vân rút một chiếc thẻ
màu xanh dương ra, ném thẳng vào mặt cô ta.
Bốp! Tấm thẻ rơi xuống đất.
“Thẻ… thẻ kim cương.” Con người của hai anh em Hoàng Mậu Tuấn đồng thời co lại!
Cùng lúc đó, giọng nói của Lê Văn Vân vang lên bên tai hai người: “Cô có thể bắt đầu cởi quần áo rồi.”
Có hàng chục người tập trung ở tầng dưới trong nhà của Đặng Hân Hân, tất cả họ đều chặn bên ngoài và tò mò theo dõi.
Bên trong, lúc này trên mặt hai anh em Hoàng Mậu Tuấn lộ ra vẻ bàng hoàng, họ đang kinh ngạc nhìn tấm thẻ màu xanh lam trên mặt đất!
Lê Văn Vân, kẻ mà trong mắt họ chính là kẻ đã phạm phải tội hiếp dâm, ngồi tù chín năm, kẻ không ra gì, thế mà lại có được tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải.
Là thiên đường của giới nhà giàu, sức ảnh hưởng của ngân hàng Tân Hải đối với ngành kinh tế trong nước là rất lớn. Đây không chỉ là trên phương diện tài chính mà tài sản của ngân hàng Tân Hải còn trải rộng khắp thế giới, muốn nói về để chế kinh doanh tiềm ẩn thì không có gì nghi ngờ khi ngân hàng Tân Hải là một trong những để chế kinh doanh lớn nhất!
Cả hai anh em đều biết chính xác thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải nghĩa là gì.
Gia đình họ có một khối tài sản kha khá, dù sao họ cũng là những tay buôn đồ cổ hàng đầu trong nước mà.
Nhưng so với thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, điều này chẳng là gì cả.
“Sao có thể chứ, sao anh lại có được tấm thẻ này cơ chứ?” Hoàng Mậu Tuấn sợ hãi nói.
Lê Văn Vân không thèm để ý đến Hoàng Mậu Tuấn mà chỉ nhìn em gái của anh ta.
Em gái của Hoàng Mậu Tuấn tên là Hoàng Mộng, lúc này sắc mặt của cô ta trông cực kỳ khó coi.
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Mấy người không cần quan tâm đến việc tấm thẻ này từ đầu mà có, nhưng tôi rút ra một trăm triệu từ tấm thẻ này thì cũng không khó đâu, cô có thể thực hiện lời hứa của mình rồi đấy.”
“Có quỷ mới biết tấm thẻ của anh từ đầu mà có.”
Hoàng Mộng cười khẩy: “Làm cách nào để chứng minh tấm thẻ ngân hàng này là của anh.”
Lê Văn Vân đứng yên và nhìn Hoàng Mộng với một nụ cười như không cười.
Sắc mặt của Hoàng Mộng hơi khó coi, đúng vậy, thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải sao lại có thể tùy tiện đưa cho người nào đó chứ. Hơn nữa Đặng Hân Hân còn là nhân viên của ngân hàng Tân Hải, cô ta hỏi như vậy thì thật sự hơi ngốc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!