Tần Quốc Thành dừng lại trong nháy mắt, nhìn về phía Tất Hoa Vũ!
Lê Văn Vân cau mày nói: “Sao vậy?”
“Không sao!” Tần Quốc Thành nói: “Chẳng qua là không ngờ Số Hai lại không muốn trở về.”
Lê Văn Vân thật sự không suy nghĩ nhiều, anh ôm cổ Tần Quốc Thành nói: “Trước đó đi ăn
cơm đã!”
Tần Quốc Thành gật đầu, đồng thời hơi thở phào nhẹ nhõm!
Vừa rồi lúc Tần Quốc Thành nghe thấy Hoàng Thi Kỳ đã gặp Lê Văn Vân, trong lòng hơi sợ hết hồn.
Có điều thấy phản ứng của Lê Văn Vân, Tần Quốc Thành suy đoán được đại khái Hoàng Thị Kỳ không nói chuyện đó cho Lê Văn Vân, nếu không bây giờ Lê Văn Vân hẳn sẽ giơ đao giết tới Châu u rồi.
Lúc ăn cơm, Lê Văn Vân rời đi với Khương Vĩ.
Lúc rời đi, Khương Vĩ hưng phấn vô cùng. Lúc trước Khương Vĩ nhìn thấy rất nhiều Người Gác Đêm đang bàn luận về huấn luyện, trông đặc biệt giống cao thủ võ lâm. Nghĩ sau này mình cũng sẽ trở thành người như vậy, Khương Vĩ có hơi nhiệt huyết sôi trào.
Lúc lên xe, Khương Vĩ vẫn đang nói liến thoắng với Lê Văn Vân, Lê Văn Vân cũng kiên nhẫn giải thích cho Khương Vĩ.
Đi ra từ căn cứ của Người Gác Đêm mất khoảng một tiếng rưỡi. Tiếng chuông điện thoại của
Lê Văn Vân bỗng vang lên, là Đặng Hân Hân.
“Alo, Lê Văn Vân, mau qua đây một chút.” Giọng Đặng Hân Hân vang lên: “Sao Mậu Tuấn chặn ở dưới tầng nhà tôi.”
“Chặn dưới lầu nhà cô?” Lê Văn Vân khó hiểu hỏi: “Anh ta chặn dưới lầu nhà cô làm gì?”
Từ trong tai nghe bỗng truyền tới một trận hô hào, la hét.
“Gả cho cậu ấy, gả cho cậu ấy, gả cho cậu ấy…”
“Anh ta tới cầu hôn cô ư?” Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi.
“Đúng vậy, anh ta cứ làm ồn mãi ở dưới. Tôi đã nói người trong cự xả đuổi anh ta đi rồi, nhưng không hiểu sao khi họ nói lại với bên bảo vệ thì bảo vệ lại ngó lơ” Đặng Hân Hân bất lực trả lời.
“Nhóm Đỗ Tịch Tịch đâu?” Lê Văn Vân hỏi.
“Bọn họ và Diệp Mộng ra ngoài chơi rồi.” Đặng Hân Hân bất đắc dĩ đáp: “Tôi định ở nhà ngủ
một giấc nên mới không đi với họ, ai ngờ đâu Hoàng Mậu Tuấn lại đột ngột tới ngay dưới lầu nhà tôi chứ.”
“Được rồi, để tôi qua đó xem sao.” Lê Văn Vân nói.
Cúp máy, Lê Văn Vân lại nhập địa chỉ nhà Đặng Hân Hân vào máy lần nữa, rồi nói: “Đi tới chỗ này”
Khương Vĩ gật đầu, phóng xe nhanh như bay tới cư xá của Đặng Hân Hân. Khoảng nửa tiếng sau, vừa mới tới trước cổng cư xá, họ đã nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt truyền ra từ bên trong.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!