Lê Văn Vân nhíu mày.
Dáng người Lê Hàng đúng thật là khá giống với dáng người của anh, trong thế giới ngầm có chuyên gia trang điểm siêu đỉnh, cái đó gọi là thuật dịch dung!
Đây cũng là chuyện mà hồi đó Lê Văn Vân nghĩ mãi không thông, rõ ràng anh đã hôn mê rồi, sao trong camera an ninh lại có cảnh anh đưa Diệp Hinh vào khách sạn được, đó còn là bằng chứng trực tiếp nhất!
Lê Văn Vân trầm mặt nói: “Vậy ai bỏ thuốc vào rượu của tôi?”
“Lê Tử Thiện!” Lê Hàng nhìn Lê Văn Vân rồi cắn răng nói: “Lúc cậu ngồi cùng cậu ta, cậu ta đã đổi cốc rượu của cậu… bỏ thuốc mê vào!”
“Diệp Hinh thì sao?” Lê Văn Vân hỏi lần nữa.
“Sau khi cậu ngất đi, bọn tôi lấy điện thoại cậu gọi điện hẹn cô ấy đến, sau đó cũng bỏ thuốc mê.” Lê Hàng nói: “Vì chúng tôi đều biết tính khí người nhà họ Diệp, một khi họ biết được con cái nhà mình bị vấy bản như vậy chắc chắn sẽ không chịu để yên”
“Vậy nên lần đó nhà họ Lê đã thỏa hiệp đưa cho nhà họ Diệp không ít lợi ích thì họ mới không bám lấy chúng tôi, nhưng về sau Lê Trung Hằng ghi hận bọn họ, liên thủ với rất nhiều công ty lớn để cướp thị trường nhà họ Diệp, tất cả những gì nhà họ Diệp thu lợi được từ lần đó đều phải nôn ra, bây giờ thế lực của họ lại càng lung lay!”
Lê Hàng nhìn Lê Văn Vân một cách dè dặt rồi nói: “Sau đó cậu vào tù, cả nhà cậu đều bị gạch tên khỏi gia phả, Lê Trung Hằng biết năng lực của bố cậu, lo lắng ông ấy đợi thời trở lại đối đầu với nhà họ Lê cho nên bố cậu đi làm ông ta sẽ gây áp lực. Mà lúc đó ông cụ Lê Vĩnh Sanh cũng ngầm đồng ý. Mãi cho đến khi bố cậu vào tập đoàn Hãn Vũ, ông cụ Lê Vĩnh Sanh trực tiếp đi tìm Lôi Bân nói chuyện, hi vọng ông ấy loại bỏ bố cậu nhưng lại bị Lôi Bân mắng” Lê Hàng thành thật nói.
Nghe đến đây Lê Văn Vân cũng coi như hiểu được rồi!
Sắc mặt anh biến hóa không ngừng.