Lê Văn Vân sờ chóp mũi, cùng hai người phụ nữ nói chuyện cười nói, thỉnh thoảng lại lén lút lợi dụng chiếm tiện nghi!
Chiếc xe chạy được bốn năm mươi phút thì dừng lại ở một nơi gần ngoại ô Lâm Hải.
“Xa như vậy.” Lê Văn Vân nhìn rồi nói.
“Ở đây an toàn hơn.” Lan Lan nói: “Ở trong thành phố nguy hiểm lắm. Đúng rồi, anh trả tiền xe đi. Mỗi lần chúng tôi đi khách đều là họ trả tiền xe.”
“Đây là điều bắt buộc mà!” Lê Văn Vân tự mãn quét mã trả tiền!
Sau khi xuống xe, Lê Văn Vân nhìn xung quanh, nơi này dân cư tương đối thưa thớt, ánh đèn mờ ảo, không có nhiều người sinh sống gần đó.
“Nó ở đằng kia!” Hân Hân nói, chỉ vào một khu chung cư cổ kính với ánh đèn
phía xa.
“Vậy chúng ta qua đó thôi!” Lê Văn Vân bày ra dáng vẻ mất kiên nhẫn.
Hai người phụ nữ khoác lấy cánh tay của Lê Văn Vân, Lê Văn Vân cũng không kiêng nể vòng tay qua eo ôm lấy hai người bọn họ.
“Ai ya, đừng nóng vội như vậy chứ, lát nữa về phòng rồi, muốn làm gì thì làm!” Lan Lan vặn vẹo eo nói.
Đi dọc con đường được một lúc thì ánh đèn xung quanh dần mờ đi, từ xa Lê Văn Vân nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng sáng đang đậu cách đó không
xa.
Đi về phía xe một đoạn, cách chỗ chiếc xe dừng khoảng hai mươi mét, anh dừng lại, hướng về phía chiếc xe cười nhạt rồi nói: “Nhìn chúng tôi lâu như vậy rồi, cũng nên xuống xe rồi.”
“Hả?” Bên cạnh Lê Văn Vân, hai người đẹp sửng sốt.