“Không có gì, chỉ là nơi sang trọng như thế này, không phải nơi mà cậu có thể đến.” Phương Quân mỉm cười nhìn Lê Văn Vân, sau đó lại nhìn Hoàng Thi Kỳ: “Người đẹp, bây giờ tôi đang để cho cô thấy, tôi vô danh tiểu tốt như thế nào?”
Nói xong, anh ta vẫy tay, một nhân viên phục vụ vội vàng chạy đến hỏi: “Xin hỏi có chuyện gì không?”
“Gọi giám đốc của các người qua đây, sau đó… mời cậu ta ra ngoài.” Phương Quân mỉm cười nhìn Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ!
Nhân viên phục vụ là một cô gái tầm khoảng hai mươi tuổi, mặc sườn xám, nhân viên phục vụ của nhà hàng Vinh Hoa này đều là nữ, hơn nữa đa số đều khá ưa nhìn.
Đương nhiên cô ta nhận ra Phương Quân, lại nhìn sang Lê Văn Vân, cô ta cau mày nói: “Anh Phương, hình như chuyện này không phù hợp với quy tắc.”
“Quy tắc? Cô có biết tôi không?” Phương Quân cau mày nhìn cô ta quát lên.
“Tôi biết những nhà hàng Vinh Hoa của chúng tôi không có quy tắc đuổi khách hàng ra ngoài, chuyện này..” Nhân viên phục vụ vội vàng trả lời.
“Xem ra cô vẫn chưa biết đến tôi.” Phương Quân nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường nói: “Hôm nay nhớ kĩ cho tôi, Phương Quân tôi chính là quy tắc!”
Nghe thấy những lời này, Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ nhìn nhau, hai người đều thấy được sự cười nhạo trong ánh mắt của đối phương.
Phương Quân tiếp tục nhìn nhân viên phục vụ nói: “Cô còn muốn làm việc ở đây nữa không? Cô không làm được thì gọi giám đốc của các cô ra đây!”
Tiếng động bên này rất nhanh đã thu hút sự chú ý của một vài người, rất nhanh, một người phụ nữ mặc trang phục công sở, đeo kính, tầm khoảng ba mươi tuổi đi đến, cô ta cười dịu dàng nói: “Ô, anh Phương, chuyện gì khiến anh nổi cơn thịnh nộ vậy!”
Phương Quân liếc nhìn cô ta, sau đó lại quay sang nhìn Lê Văn Vân và Hoàng Thị Kỳ, lạnh nhạt nói: “Mời hai người họ ra ngoài.”
Giám đốc của nhà hàng Vinh Hoa nhíu mày, sau đó trả lời: “Anh Phương, chuyện này e là không hay cho lắm, nơi này mở cửa để làm ăn, làm gì có đạo lí đuổi khách hàng ra ngoài chứ.”
“Rất đơn giản, bọn họ đắc tội với tôi. Tôi mời cô gái xinh đẹp này ăn cơm, cô ta không đồng ý, còn coi tôi là vô danh tiểu tốt, tôi chỉ muốn cho cô ta thấy, rốt cuộc ai mới là vô danh tiểu tốt.” Phương Quân nói một cách lạnh lùng.
Trương Dục đứng bên cạnh cậu ta bày ra dáng vẻ đắc ý, nhìn Lê Văn Vân với vẻ chế giễu, sau đó nói: “Hơn nữa, người này chính là một tội phạm cưỡng hiếp, bởi vì cưỡng hiếp mà ngồi tù chín năm, loại người như vậy đến nhà hàng Vinh Hoa của các người ăn uống, tôi cảm thấy sẽ có chút ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà hàng Vinh Hoa!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!