“Có nghĩa là các món trên này đều lấy mỗi món một phần.” Hoàng Thị Kỳ giải thích.
Ngô Nghiêu nhìn Lê Văn Vân với ánh mắt bất lực, giống như nói rằng: “Nhìn thấy chưa, tối thật sự nuôi không nổi nữa rồi!”
Lê Văn Vân vừa mới liếc menu, món ăn rẻ nhất trên đó cũng phải mấy trăm tệ, món đắt nhất tận mấy nghìn tệ một món, đại đa số trên bàn của mọi người cũng chỉ đặt ba đến bốn món, bởi vì lượng thức ăn rất nhiều.
Kiểu làm cả quyển này của Hoàng Thị Kỳ, thực sự khiến người ta không phản ứng kịp.
Lê Văn Vân nói với nhân viên phục vụ: “Cứ theo lời dặn của cô ấy làm cả quyển đi, yên tâm, chúng tôi có thể ăn hết được.”
Hoàng Thi Kỳ nhìn Lê Văn Vân cười nói: “Rộng lượng, tốt hơn đồ đệ này của tôi nhiều đấy, ba năm nay tôi… thôi, không nhắc lại nữa!”
Ngô Nghiêu cười tủm tỉm, không nói gì.
Đúng vào lúc này, một giọng nói kỳ quái vang lên: “Hơ hơ, Lê Văn Vân à, anh lại chạy ra ngoài tán gái? Đến nhà hàng Vinh Hoa ăn cơm, anh có trả nổi không?”
Lê Văn Vân cau mày nhìn Trương Dục, lông mày nhíu lại.
Không đợi anh nói, trong ánh mắt của Hoàng Thi Kỳ xẹt qua tia sáng, lạnh lùng nói: “Chó ở đầu ra sua ở bên tai tôi vậy, Lê Văn Vân, là chó cậu nuôi hả?”
Ánh mắt của Trương Dục sững sờ, sau đó lại mỉm cười nói: “Người đẹp, chắc là cô không biết đúng không, bây giờ người ngồi với cô chính là một tên tội phạm cưỡng hiếp đấy, hơn nữa còn là hiếp dâm, cô phải cẩn thận một chút, đừng bị mắc bẫy của cậu ta.”
Nói xong, Trương Dục lại chỉ sang bên kia giới thiệu: “Người đẹp, hai người ở đằng kia, nhìn thấy không?”
Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ cùng quay sang nhìn về phía cửa, nhìn thấy hai người Liễu Bạch và Phương Quân.
“Người kia là Phương Quân và Liễu Bạch của nhà họ Liễu.” Trương Dục giới thiệu một cách đắc ý.
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Con nhà giàu mà cậu quen cũng nhiều thật đấy!”
Nghe thấy câu này, trên mặt Trương Dục lộ ra vẻ kiêu ngạo, sau đó nói với Hoàng Thi Kỳ: “Sao người đẹp phải ăn cơm ở tầng một chứ? Hai người bạn kia của tôi muốn mời cô cùng lên tầng năm dùng bữa trưa với chúng tôi!”
Bàn bên cạnh, khi nghe thấy Trương Dục nói vậy, có người còn trợn tròn mắt.
Chi phí bình quân mỗi người của tầng năm, e là đã lên đến hàng vạn tệ, chỉ là ăn một bữa trưa, đại đa số mọi người đều không thể chấp nhận được.
Ánh mắt của những người này khiến Trương Dục cảm thấy sảng khoái vô cùng, cậu ta nói với Hoàng Thi Kỳ: “Người đẹp, tôi có vinh hạnh được mời có chứ? Liễu Bạch và Phương Quân đều cực kì mong đợi.”
“Cậu đúng là con chó theo bên cạnh đám con nhà giàu” Lê Văn Vân chế nhạo nói: “Đặc biệt hợp với cách ăn mặc của cậu, giống hệt thái giám”
Sắc mặt của Trương Dục lập tức thay đổi!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!