Trong ánh mắt người tiếp đón vị khách Số Hai tràn ngập sự chấn động.
Thẻ kim cương!
Trước kia Đặng Hân Hân từng phục vụ cho người dùng thẻ kim cương, sau đó được điều từ Giang Thành tới Lâm Hải, tăng một lúc mấy cấp liền.
Hơn nữa vào sáng sớm hôm nay, Đặng Hân Hân lại một lần nữa được thăng chức, tăng lương.
Hiện tại… Nếu như mình cũng tiếp đón một người dùng thẻ kim cương, nếu như có thể phục vụ cho người ta mà nói… chẳng phải là đã tìm được một cây rụng tiền rồi sao?
Số Hai thản nhiên nói: “Không nên để lộ ra, sắp xếp cho tôi một gian phòng yên tĩnh, sau đó gọi người phụ trách cấp cao nhất của các cô tới cho tôi.”
“Được… Vâng, mời cô đi theo tôi.” Cô gái đón tiếp Số Hai đè nén sự hưng phấn trong nội tâm, hơi khom người làm từ thế mời!
Lát sau, người kia đã được dẫn tới một căn phòng yên tĩnh, người tiếp đón cô ấy lấy cho cô ấy một cốc nước, nói: “Cô chờ một chút.”
Ngay sau đó cô ấy đi ra ngoài.
Đại khái là mấy phút sau, Hoàng Lượng đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy Số Hai ngồi ở trong, vẻ mặt ông ta hơi thay đổi, sau đó chỉnh đốn lại, đi tới trước mặt Số Hai, từ từ cúi người chào: “Hoan nghênh cô Hoàng!”
Ông ta từng gặp Số Hai, họ Hoàng, ở Người Gác Đêm, tên đầy đủ là Hoàng Thị Kỳ.
Cô ta ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Hoàng Lượng, khóe miệng hơi cong lên thành một nụ cười, nói: “Không được cho bất kì ai biết chuyện tôi tới tìm ông, bao gồm cả người của Người Gác Đêm.”
Hoàng Lượng vội vàng gật đầu đáp: “Hiểu, còn nữa, hôm qua tôi nhìn thấy anh Lê, trước kia may mà có mọi người, chúng tôi.”
Hoàng Thi Kỳ xua tay, cắt đứt lời ông ta, nói: “Hôm nay tôi đến đây là vì Lê Văn Vân, ông có số điện thoại của anh ta không?”
“Tôi chỉ có địa chỉ mail của anh ấy” Hoàng Lượng nói: “Chỉ là có lẽ có một nhân viên của chúng tôi có, bây giờ cô ấy chuyên môn phục vụ cho anh Lê.”
“Kêu cô ấy đến đây.” Hoàng Thị Kỳ bình tĩnh nói.
Hoàng Lượng thông báo gọi nhân viên kia tới, hai phút sau, Đặng Hân Hân đã xuất hiện ở ngoài cửa, cô ấy nhìn Hoàng Thị Kỳ tóc ngắn đeo kính râm ở trong phòng, nhẹ giọng hỏi: “Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”
Qua một đêm rồi, Đặng Hân Hân dường như đã điều chỉnh lại tâm trạng của mình tốt hơn nhiều.
Lúc này cô chẳng khác gì bình thường.
Hoàng Thị Kỳ ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, cười mỉm nói: “Quả nhiên, Lê Văn Vân vẫn thích người đẹp như thế này.”
“Cô biết Lê Văn Vân?” Đặng Hân Hân ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ ra vẻ đề phòng.
“Cô không cần lo lắng, tôi và Lê Văn Vân có quen biết, còn thân thuộc hơn so với tưởng tượng của cô.” Hoàng Thị Kỳ bình tĩnh nói: “Đưa số điện thoại của Lê Văn Vân cho tôi.”
Đặng Hân Hân nghi ngờ nhìn cô ta, lúc này, cô mới chú ý trong tay Hoàng Thị Kỳ lấp ló một tấm thẻ màu xanh lam, sắc mặt cô ấy hơi thay đổi: “Sao cô cũng có thể kim cương vậy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!