Nói xong, cô cầm lấy chìa khóa xe trên bàn đẩy Diệp Kỳ ra, trực tiếp lái ô tô rời đi.
Rất nhanh, cô đã chạy đến nhà Đặng Hân Hân, sau đó bấm số điện thoại của Đỗ Tịch Tịch!
Sau khi cửa mở ra, cô vội vàng vọt vào hỏi: “Hân Hân không bị gì chứ!”
Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt đều mờ mịt nhìn cô.
Thực tế thì cả hai người họ cũng không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Đặng Hân Hân bị Hoàng Lượng đưa về, Hoàng Lượng chỉ bảo rằng bọn họ là cấp trên của Đặng Hân Hân, chuyện liên quan đến Đặng Hân Hân thì ông ta lại chẳng hé nửa lời.
“Chị Hân Hân ngủ rồi? Vẻ mặt chị thế này, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?” Đỗ Tịch Tịch hoài nghi hỏi.
Diệp Mộng hé miệng, thoáng nhìn hai người Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt một lúc, thở dài một hơi: “Vì muốn để Vưu Tường hủy bỏ hôn ước với chị, Lê Văn Vân đã vận dụng quyền hạn của chiếc thẻ kim cương kia, yêu cầu ngân hàng Tân Hải trừng trị nhà họ Vưu, chuyện này do Hân Hân phụ trách. Sau đó Vưu Tường muốn đi thăm dò hỏi ý xem ai là người nắm giữ thẻ kim cương, thế rồi anh ta ra tay với Hân Hân, hôm nay Hân Hân bị bọn họ trói đến quán bar Lưu Hỏa..”
Nghe đến đây, con người của Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt đồng thời thoáng co rụt lại!
Mặt Trần Hiểu Nguyệt lộ vẻ giận dữ bắt đầu kích động nói: “Tên Vưu Tường đó thật là quá quắt.”
Đỗ Tịch Tịch nhìn Diệp Mộng nói: “Đàn chị Diệp Mộng này, trước đây em vẫn cho rằng đây là chuyện riêng của chị, vậy nên em vẫn mãi chẳng nói gì, thế nhưng nhân phẩm của tên Vưu Tường này có vấn đề cực lớn, chị thực sự không thể gả cho tên đó được, bây giờ dù đã dời lễ đính hôn lại, thế nhưng hai người vẫn chưa nói chuyện hủy hôn ước, chị phải suy nghĩ kỹ đi. Nhà họ Diệp của chị cũng không thiếu tiền, có vấn đề gì trên phương diện làm ăn thì cùng lắm thu gom tiền bạc lại, tìm những người khác hợp tác là được, cần gì phải chọn hy sinh hạnh phúc của chị chứ!”
Diệp Mộng cúi đầu nói: “Yên tâm đi, bây giờ còn chẳng biết lúc nào mới làm lễ đính hôn nữa, vừa nãy anh đã nói với chị rằng Vưu Tường đã gặp tai nạn xe cộ vào bệnh viện rồi. Thiếu chút nữa cả đám đã phải chết.”
“Đáng đời!” Trần Hiểu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Loại cặn bã này đáng chết.”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!