Nhưng bố mẹ Lê Văn Vân vẫn chưa ngủ, nhìn thấy Lê Văn Vân trở về, bọn họ vội vàng đứng lên, vẻ mặt lo lắng, Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi: “Bố mẹ, sao hai người con chưa ngủ!”
Lê Cảnh An nói: “Văn Vân, hôm nay bố mẹ đi nhìn biệt thự kia, quá to rồi, vốn bố chỉ nghĩ hơn một ngàn vạn, vậy mà biệt thự kia ít nhất cũng mất vài triệu, còn không tính trang trí rồi rượu vang bên trong nữa.”
Tào Vân cũng vội vàng nói: “Đúng vậy, Văn Vân, con lấy đâu ra nhiều tiền như
vậy?”
Lê Văn Vân hơi sửng sốt, trong lòng thì đem Lôi Bân mắng một trận, anh vội họ một tiếng nói: “Được rồi, bố mẹ, con nói thật, thật ra biệt thự đó là Lôi Bân, tổng giám đốc Lôi tặng cho con, không phải con đã nói rồi sao, vài năm này con không đi tù, con quen biết tổng giám đốc Lôi là vì con từng cứu ông ta một mạng, biệt thự đó chính là ông ta tặng cho con, bình thường con không ở đó nên tặng cho bà ngoại.”
Lê Cảnh An sửng sốt, nếu nói là Lôi Bân thì cũng hiểu được.
Nhìn thấy bọn họ chưa tin tưởng, Lê Văn Vân lại nói: “Như vậy, bố, nếu bố không tin thì bây giờ bố gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lôi, hoặc là ngày mai đi làm hỏi anh ta cũng được!”
“Được rồi, bố tin tưởng con.” Lê Cảnh An nói: “Vậy con đi ngủ sớm đi, ngày mai còn đi làm!”
Lê Văn Vân thấy rất đau đầu, anh cảm thấy vẫn nên chuyển ra ngoài ở riêng.
Anh rửa mặt xong thì về phòng, vừa nằm xuống thì thấy có tin nhắn, Lê Văn Vân cầm lấy nhìn thì là Trần Hi gửi đến.
“Có đó không?”
Lê Văn Vân vội vàng trả lời: “Có, sao vậy?”
“Ngày mai anh có rảnh không? Lúc trước anh đã đáp ứng làm người mẫu cho tôi, nếu ngày mai anh rảnh… tôi muốn mời anh đến đây một chút.” Trần Hi gửi tin nhắn đến còn nhắn thêm hai cái biểu tượng thẹn thùng.
“Được!” Lê Văn Vân gật đầu nói: “Ngày mai cô gửi địa chỉ cho tôi là được.”
“Được, mười giờ sáng ngày mai, chúng ta không gặp không về!” Trần Hi lại lại gửi tin lại kèm theo biểu tượng cảm xúc!
Sau đó, cô ấy gửi địa chỉ qua!
Lê Văn Vân xem xong thì bỏ di động xuống ngồi xếp bằng!
Đồng thời, trong nhà họ Diệp! Diệp Mộng đang ngồi ở trong phòng, phòng ngủ của cô rất rộng, lúc này cô đang ngồi trước bàn học đeo một cái kính mắt, trong tay đang cầm một quyển sách nhìn rất chăm chú!
Diệp Mộng là một cô gái rất nghệ thuật!
Cô thích những thứ như trà nghệ, văn học…
“Cốc cốc cốc!”
Lúc này tiếng đập cửa bỗng nhiên vang lên.
Cô nhíu mày đặt sách lên trên bàn, sau đó đi tới cửa mở cửa ra.
Nhìn thấy Diệp Kỳ ngoài cửa, cô nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
“Từ hôm nay trở đi em đừng có gặp Lê Văn Vân nữa.” Diệp Kỳ nhìn thấy Diệp Mộng nói.
“Tại sao?” Diệp Mộng nhướng mày hỏi.
“Vưu Tường gặp chuyện không may, hiện tại đang ở bệnh viện không rõ sống chết.” Vẻ mặt Diệp Kỳ nghiêm túc.
Biểu cảm của cô hơi thay đổi: “Vưu Tường gặp chuyện không may thì có liên quan gì đến Lê Văn Vân.”