Bởi vì góc nhìn của Tả Hảo không được tốt nên hai người họ vẫn chưa về phát hiện ra sự tồn tại của Lê Văn Vân.
“Anh quen bọn họ sao?” Đỗ Tịch Tịch thấy Lê Văn Vân chụp ảnh nên không nhịn được hỏi.
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Người đàn ông kia, là người yêu của em họ tôi.”
Đỗ Tịch Tịch ngạc nhiên một chút nói: “Vậy anh không mau đi đánh anh ta lại còn đứng đây chụp ảnh!”
Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói: “Tình hình có chút phức tạp, cô cũng biết hoàn cảnh của tôi, sau khi trở về Lâm Hải, có rất nhiều người này sinh nhiều thành kiến với tôi, nếu tôi thực sự nói thẳng với bọn họ, e là bọn họ cũng nghe không lọt tai, thậm chí còn nghĩ là tôi đang hại bọn họ.”
Đỗ Tịch Tịch sửng sốt một chút, sau đó nghĩ lại lúc đi ra ngoài ăn cơm, Lê Hoán cũng tốt, Trương Dục cũng tốt, lại ở ngay nơi công cộng phạm tội cưỡng gian.
Cô nhìn Lê Văn Vân, cắn răng nói: “Lê Văn Vân, nơi này có nhiều thù địch với anh như vậy, chi bằng anh đi cùng chúng tôi về Giang Thành đi, Lâm Hải này quả thực là thành phố lớn, phồn hoa hơn Giang Thành rất nhiều, nhưng bọn họ có gì Giang Thành cũng có đó, sống ở Giang Thàng cũng an nhàn hơn nhiều.”
Lê Văn Vân quay đầu, nhìn vào Đỗ Tịch Tịch, nhịn không được muốn xoa đầu cô một cái, thế nhưng Đỗ Tịch Tịch lại tránh đi.
Lê Văn Vân cười nói: “Tôi không thuộc về thành phố nào hết, tôi chỉ là một kẻ phiêu bạt!”
“Ha ha.” Đỗ Tịch Tịch không nói gì chỉ nhìn anh một cái.
Trên thực tế, quả thực Lê Văn Vân có ý nghĩ như vậy, từ khi trở thành Người Gác Đêm đến nay, anh đã phiêu bạt qua không ít thành thị trên thế giới này để chấp hành nhiệm vụ.
Bây giờ mặc dù đã quay về thành phố lớn, nhưng cũng chỉ là một mật vụ mạnh mẽ của Người Gác Đêm mà thôi.
Anh vẫn sẽ tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, chỉ cần nhiệm vụ được giao xuống, có lẽ anh sẽ rời khỏi Lâm Hải, đi đến bất kì thành phố nào!
Hơn nữa, anh của sau này cũng sẽ trở về trong Người Gác Đêm.
Người Gác Đêm, đều là người lang bạt.
Hơn nữa cũng sẽ không biết khi nào sẽ chết, cho dù có mạnh mẽ như Lê Văn Vân, ba năm trước cũng suýt nữa bỏ mạng. Cũng vì vậy mà mất trí nhớ ba năm.
Bọn họ ẩn mình trong bóng tối, bảo vệ hoà bình cho thế giới này.
Đỗ Tịch Tịch cũng không hiểu được.
“Được rồi được rồi, anh là kẻ phiêu bạt, được chưa? Đỗ Tịch Tịch bĩu môi nói.
Lê Văn Vân cười hì hì nói: “Tiếp theo chúng ta làm gì đây? Chiều nay nhàm chán quá.”
“Đi xem phim đi!” Đỗ Tịch Tịch nói.
Lê Văn Vân gật đầu, hai người đi đến rạp chiếu phim xem một bộ điện ảnh, sau đó Lê Văn Vân lại suy nghĩ đến việc mua một món quà cho bà ngoại mình, thế nhưng lại không biết nên mua cái gì mới ốn.
Sau khi suy nghĩ, Lê Văn Vân định sẽ đến hỏi Lôi Bân một bất động sản, sau đó tặng cho bà là được rồi.
Khoảng năm giờ, Diệp Mộng gọi điện đến, Diệp Mộng tan làm, tính đến tìm Đỗ Tịch Tịch và bọn họ đi chơi.
Lê Văn Vân trở về lâu như vậy vẫn chưa ăn được với bố mẹ bữa cơm nào trọn vẹn, anh không đi cùng bọn họ mà tự bắt xe về nhà!
Về đến nhà cũng vừa hay khoảng sáu giờ, vừa mở cửa ra, anh đã nghe thấy từ trong truyền đến vài âm thanh bực bội.
“Lê Cảnh An! Ông đúng là không biết xấu hổ!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!