Sắc mặt Vương Diệu trở nên u ám thất thường, anh ta nghiến răng nhìn Lê Văn Vân nói: “Nếu anh ta thật sự có tiền, mà đi xe taxi với em? Mà mặc thành bộ dạng như anh ta bây giờ?”
Đỗ Tịch Tịch bĩu môi nói: “Anh tưởng rằng mỗi người đều giống như anh, sợ người khác không biết mình có bao nhiêu? Chỉ dựa vào chút tiền lương đó của anh mà còn không biết xấu hổ cứ lấy ra khoe khoang?”
Trong lúc mọi người nói chuyện, nhân viên phục vụ bưng một chai rượu đi tới, sau khi đến trước mặt thì anh ta nhỏ tiếng hỏi: “Thưa anh, bởi vì là rượu khá quý giá, mặc dù đã mở rồi, nhưng mà phải yêu cầu anh trả tiền mới có thể lên bàn được!”
Lê Văn Vân cười híp mắt liếc nhìn Vương Diệu một cái, sau đó đưa thẻ kim cương cho nhân viên phục vụ, nói: “Được!”
Sau đó Lê Văn Vân móc điện thoại ra, mở chỗ quét mã nhận tiền trong Alipay và nói: “Hai trăm năm mươi nghìn, chuyển khoản là được.”
Sắc mặt Vương Diệu trở nên u ám thất thường.
Lúc nãy anh ta vừa mới thấy Lê Văn Vân quả thật tự móc thẻ mình ra, không phải thể của Đỗ Tịch Tịch.
Anh ta của lúc này vô cùng hối hận.
Bất luận như thế nào anh ta cũng không ngờ, Lê Văn Vân lại lừa anh ta một vố.
Hà Diệp với Lý Doanh đều nhìn sang anh ta, anh ta nghiến răng, chỉ có thể bất chấp khó khăn nói: “Tiền của tôi bỏ hết vào trong quản lý tài sản rồi, không có nhiều tiền mặt như vậy!”
Lê Văn Vân khoái chí, anh cười híp mắt nhìn Vương Diệu hỏi: “Tôi vừa nghe anh nói, còn tưởng rằng anh có xuất thân mấy trăm triệu tệ đấy!”
“Tôi..” Vương Diệu xanh mặt luôn rồi.
Nỗi nhục lúc nãy, bây giờ Lê Văn Vân trả lại cho anh ta một cách toàn vẹn, anh ta của lúc này hận không thể tìm một cái hố chui vào!
“Thế này đi.” Lê Văn Vân cười híp mắt nhìn anh ta nói: “Mời uống rượu vang là do anh đề nghị, chúng ta mỗi người trả một nửa, tôi cũng đồng ý rồi, bây giờ thì sao, rượu vang cũng đã mở rồi, số tiền này anh phải trả cho tôi mới được, bây giờ anh có bao nhiêu tiền thì cứ chuyển cho tôi bấy nhiêu vậy, số còn lại thì ghi giấy nợ, không được thiếu một xu nào!”
Vương Diệu ngồi bên đó, hoàn toàn không dám lên tiếng, ngoan ngoãn chuyển khoản năm mươi nghìn tệ cho Lê Văn Vân, sau đó lại ghi một tờ giấy nợ hai trăm nghìn tệ.
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã quẹt thẻ xong, bưng rượu vang đi ra, đồng thời rót cho mỗi người một ly.
Đỗ Tịch Tịch cười, nâng ly nói: “Chúc mừng sự hội ngộ của chúng ta!”.
Chuyện cũng đã xảy ra, Vương Diệu cũng không làm sao được, anh ta chỉ có thể nâng ly rượu lên, uống một ngụm!
Nhưng mà anh ta không cảm thấy rượu này ngon chút nào, mà còn rất đẳng, đẳng đến nỗi không nói nên lời!
Đây là hai trăm năm mươi nghìn tệ đấy, dựa vào tiền lương hiện tại của anh ta, số tiền đó bằng với tiền anh ta làm việc cả nửa năm trời.
Ra vẻ không thành, ngược lại còn tự đào hố cho mình chui vào.
Lê Văn Vân nhìn thấy dáng vẻ đó của anh ta thì trong lòng rất sảng khoái.
Ăn được một lúc, Vương Diệu quả thực cảm thấy ở đây có chút mất mặt, anh ta giả vờ nhận cuộc điện thoại, sau đó nói công ty có chuyện thì đi mất.
Lý Doanh với Hà Diệp, hai người sửng sốt được lúc thì tiếp tục nói chuyện với Đỗ Tịch Tịch, nhưng mà họ vẫn không ngừng thắc mắc mà quan sát Lê Văn Vân, dường như rất thắc mắc Lê Văn Vân rốt cuộc là người như thế nào vậy.
Ăn xong cơm trưa, buổi chiều hai người còn phải làm việc nên tạm biệt đi trước.
Đợi đến khi họ đi rồi, Đỗ Tịch Tịch mới cười mỉm chi, nói: “Lê Văn Vân, chiêu này của anh được đấy nha, lúc này tôi thấy cái dáng vẻ đó của Vương Diệu, trong lòng tôi vô cùng sảng khoái.”
“Tự anh ta chạy đến trước mặt tôi mà ra vẻ” Lê Văn Vân thở dài một hơi nói: “Tôi cũng rất bất lực đấy!”
Nói đến đây, anh lại cười mỉm nói: “Đúng rồi, lúc nãy cô nói có sẵn lòng tiêu tiền cho tôi, hay là cô trả cho tôi hai trăm năm mươi nghìn này đi!”
“Xi” Đỗ Tịch Tịch bĩu môi, sau đó lại lẩm bẩm cái miệng nói: “Nhưng mà quả thực anh vì tôi mới tiêu số tiền này, anh đưa số tài khoản ngân hàng cho tôi đi, tôi chuyển lại cho anh!”.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc phân tích của cô ấy, Lê Văn Vân bất giác ngây người, sau đó anh vô thức ngẩng đầu lên, xoa xoa đầu có giống như cặp tình nhân vậy: “Tôi đùa với cô đấy.”
Đỗ Tịch Tịch cũng ngây người, ngay sau đó mặt cô ấy đỏ bừng, vội vàng thoát ra khỏi tay Lê Văn Vân, chạy sang một bên nói: “Anh đừng động tay động chân với tôi!”
Lê Văn Vân lúng túng sờ sờ mũi mình, cười nói: “Được thôi, tiếp theo đây cô… hửm?”
Lúc anh nói được một nửa cầu thì đột nhiên phát hiện cánh bên nhà ăn, có một chiếc xe thể thao dừng lại, sau đó có hai người từ trên chiếc xe đó đi xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!