Vẻ trào phúng trên mặt Vương Diệu càng lớn, hai người Lý Doanh và Hà Diệp bên cạnh có hơi xấu hổ, đương nhiên, cũng có chút chờ mong.
Thu nhập của các cô, không thể nào gánh nổi chút Vang đỏ đắt tiền cho bọn họ.
“Anh đã nói vậy rồi, tôi đương nhiên không thể từ chối anh được.” Lê Văn Vân vừa cười vừa
nói.
Sắc mặt Vương Diệu vui vẻ, sau đó ngẩng đầu nói: “Phục vụ!”
Rất nhanh, một nhân viên phục vụ đã tiến lại gần hỏi: “Thưa ngài, xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài!”
Vương Diệu vừa định nói chuyện, Lê Văn Vân đã mở miệng nói: “Vang đỏ đắt nhất ở chỗ này của các người, mở một chai.”
“Hả?” Vương Diệu nghe vậy, con người đột nhiên co rụt lại, trái tim cũng kịch liệt nhảy lên
một cái.
Vang đỏ ở nhà hàng trong khách sạn này, xấp xỉ khoảng năm trăm ngàn!
“Lấy một chai rượu vang đắt nhất của các người đi” Lê Văn Vân cười mỉm nói với nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ hơi sững người một lát, sau đó nói: “Thưa anh, rượu vang đắt nhất bên chúng tôi là năm trăm nghìn tệ.”
Ở bên cạnh, Đỗ Tịch Tịch cũng sững người, sau đó thì cũng nở nụ cười trên môi.
Cô ấy vốn dĩ không thích Vương Diệu, thời đại học Vương Diệu luôn bám lấy cô ấy không buông, cô ấy thấy rất phản cảm, nhưng mà vì theo đuổi Đỗ Tịch Tịch, anh ta thường xuyên mời bạn cùng phòng với Đỗ Tịch Tịch ăn cơm, dẫn đến quan hệ của anh ta với bạn cùng học Đỗ Tịch Tịch cũng vô cùng tốt.
Lần này cũng là do Lý Doanh với Hà Diệp nói tin tức của Đỗ Tịch Tịch cho anh ta biết, sau đó thì anh ta chạy theo đến đây.
Mặc dù Đỗ Tịch Tịch không biết gia thế của Lê Văn Vân, nhưng mà dựa vào việc cô ấy biết Lê Văn Vân có một thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, thì cô ấy biết giá tiền của chai rượu vang này đối với Lê Văn Vân mà nói hoàn toàn không là gì cả.
Nhưng mà Vương Diệu thì khác!
Bây giờ anh ta vẫn không phải là tầng lớp quản lý ở nhà họ Lê, không có cách nào đạt đến cấp bậc tiền lương hơn triệu tệ!
Từ cái việc lúc nãy Vương Diệu khoe khoang, có thể thấy nếu như bây giờ lương của Vương Diệu rất cao, thì anh ta tuyệt đối sẽ nói ra.
Nhưng anh ta không nói, thật ra đã chứng minh chút tiền lương đó của anh ta cũng khá bình thường.
Có lẽ chi trả một chai rượu hai mươi nghìn tệ thì không sao, nhưng loại lượu năm trăm nghìn tệ này đối với anh ta mà nói, e là phải mất mấy trăm nghìn tiền lương!
Cô ấy cười cười nói với nhân viên phục vụ: “Đi lấy đi!”
Nhân viên phục vụ gật đầu, rời khỏi bàn ăn. Lý Doanh với Hà Diệp ở bên cạnh đều có vẻ rất kinh ngạc, hoàn toàn không thể mở miệng nói chuyện được.
Họ cũng tưởng Lê Văn Vân nhất định là không có tiền gì, cũng biết Vương Diệu bảo Lê Văn Vân trả tiền cùng, chỉ là vì muốn làm nhục Lê Văn Vân.
Cho đến khi Lê Văn Vân lên tiếng, họ mới sửng sốt hoàn toàn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!