“Hả? Đây là hai mẹ con mà bác sĩ Tuyết đã từng nói đến sao? Người mà chê Lê Văn Vân. nghèo nên bỏ cậu ta.” Tất Hoa Vũ lớn tiếng nói: “Thật là ngạo mạn quá đi, không ngờ lại có người dám chê Lê Văn Vân nghèo. Ông đây chưa bao giờ gặp ai giàu hơn cậu ta.”
Lập tức, tất cả người có mặt ở đây đều nhìn vào phía trong xe.
Ba người Nguyễn Vũ Đồng ở trong xe nhìn thấy những ánh mắt tò mò của đám người ngoài kia, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bọn họ có thể nhìn ra những ánh mắt ấy là những ánh mắt đang chế giễu bọn họ.
Nói Lê Văn Vân nghèo giống như là đang nói đến một chuyện buồn cười nhất trên thế giới này.
“Được rồi, đừng có đùa nữa, sắp xếp cho họ hai đội viên nữ để làm công tác tư tưởng cho họ. Những người khác chuẩn bị đi đến Lâm Hải để thực hiện nhiệm vụ.” Tần Quốc Thành khoát khoát tay nói.
“Nhiệm vụ?” Mắt Tất Hoa Vũ sáng lên: “Nhiệm vụ gì vậy?”
Ánh mắt của Tần Quốc Thành hơi khựng lại, giọng nói cũng có phần nghiêm trọng: “Đã phát hiện tung tích của Số 2. Nhiệm vụ đêm nay là phải tróc nã cho được Số 2, bắt anh ta về đây”.
Mười hai giờ đêm, Lê Văn Vân từ từ mở mắt. Sau vài tiếng tu luyện, anh cảm thấy cả người trở nên rất sảng khoái.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một màn đêm đen kịt. Lê Văn Vân thở ra một hơi rồi đi ra ngoài.
Anh vẫn chưa điều tra ra chỗ ở của Lê Hành nên không thể đi tìm Lệ Hành để hỏi chân tướng của sự việc.
Hôm qua, từ chỗ của Lê Vân Sinh anh mới biết được mọi chuyện là do Lê Hành đứng đằng sau sai khiến. Sau khi nghe được tin đó anh vẫn không ngừng suy nghĩ về nó.
Lê Hành có lý do của ông ta. Lúc ông ta và Lê Cảnh An cạnh tranh với nhau, vì để Lê Cảnh An mất đi ưu thế, ông ta đã ra tay hãm hại. Có như thế ông ta mới có khả năng chiến thắng. Ông ta hoàn toàn có động cơ.
Nhưng Lê Văn Vân vẫn còn nhớ rất rõ. Buổi họp mặt thường niên năm đó, bàn của anh toàn là những người trẻ tuổi của nhà họ Lê, bia mà Lê Văn Vân uống đều do chính anh mở.
Điều đó có nghĩa là, chuyện anh bị bỏ thuốc mê chắc chắn là do một trong số những người trẻ tuổi trên bàn đã làm.
Bởi vì lúc đó Lê Văn Vân có được những thành tích rất tốt nên được nhà họ Lê xem trọng. Vì vậy những người ngồi cùng anh tất cả đều là con cháu của dòng chính, chắc chắn không có ai là dòng thử.
Vì vậy khi mà Lôi Bân nói với anh chuyện này có liên quan đến người nhà họ Lê. Anh đã bắt đầu liên kết các sự việc lại với nhau và cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến dòng chính của nhà họ Lê.
Nhưng Lê Hành giống với Lê Cảnh An, cả hai đều là con cháu của dòng thứ.
Dĩ nhiên, nếu đi theo hướng lập luận này, muốn tìm ra chân tướng của sự việc để rửa sạch tội danh cho bản thân, Lê Văn Vân cảm thấy không có vấn đề gì là quá khó.
Sau khi đã suy nghĩ cẩn thận, Lê Văn Vân quyết định ngày mai sẽ bảo Lôi Bân điều tra chỗ ở của Lê Hành. Sau đó anh sẽ dùng một chút thủ đoạn để xử lý tiếp.
Nghĩ đến đây, đôi lông mày của anh hơi cau lại. Anh nằm trên giường tiếp tục ngủ.
Một đêm trôi qua. Ngày hôm sau, anh bị Lê Cảnh An gọi dậy từ rất sớm. Sau đó Lê Cảnh An lái xe đưa anh đến tập đoàn Hãn Vũ.
Lê Văn Vân cảm thấy anh nên dọn ra ngoài ở riêng. Nếu không sẽ không có ngày nào anh được ngủ thẳng cẳng, hơn nữa lúc cần hành động cũng thuận tiện hơn nhiều.
Nhưng mà anh vừa mới quay về Lâm Hải, cũng đã chín năm không gặp bố mẹ, anh nên ở bên cạnh họ nhiều hơn mới phải.
Sau khi đến công ty, Lê Văn Vân lại tìm lý do để đánh bài chuồn. Anh chạy đến nhà của Đặng Hân Hân tiếp tục ngủ.
Mười giờ sáng, trong một văn phòng làm việc ở tập đoàn Hoàn Vũ của Trần Mỹ Huyên, Trần Mỹ Huyên mặc một bộ quần áo màu trắng của hãng OL, bà ấy cùng một vài người khác lần lượt đi vào phòng họp, trên tay của bọn họ ai nấy cũng cầm văn kiện tài liệu.
Trong phòng họp, Tả Hạo và Liễu Ngọc đang ngồi chờ. Sau khi nhìn thấy Trần Mỹ Huyên đi vào, anh ta vội vàng đứng dậy.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!