Đúng vào giây phút đó, Diệp Mộng cắn chặt răng, đầu óc cô lúc này như nóng lên, không thể nghĩ ngợi gì được nữa, cả người tiến lên trước một bước, đồng thời ôm chặt lấy Lê Văn Vân, lấy thân mình che chở cho anh.
Diệp Kỳ đã vung mạnh hết sức, muốn rút tay về cũng không kịp nữa.
Nhìn thấy Diệp Mộng, vẻ mặt anh ta đột nhiên biến đổi!
“Bốp!”.
Ngay tại lúc này, Lê Văn Vân bất thình lình nâng tay, chặn cây gậy bóng chày đó lại.
Diệp Kỳ biến sắc!
Đỡ được rồi!
Cây gậy anh ta nện xuống như thế, vậy mà lại bị Lê Văn Vân đón được.
Anh ta muốn rút gây bóng chày về, tuy nhiên, lúc anh ta dùng sức kéo thì lại phát hiện bàn tay nắm chặt lấy cây gậy của Lê Văn Vân vẫn không hề nhúc nhích tí nào.
“Trước kia khi nghe Bành Tân Khôn nói một mình mày có thể hạ gục hết cả đám mười mấy người bọn họ, tao còn không tin. Bây giờ xem ra, chín năm rồi không gặp, quả nhiên mày cũng khá lên nhiều đấy.” Diệp Kỳ chế giễu hừ một tiếng, bản thân tự giác buông tay ra lùi về sau hai bước.
Sau đó lại nhìn sang phía Diệp Mộng, nói: “Diệp Mộng, qua đây!”.
Diệp Mộng hẵng còn đang nhắm tịt mắt, nghe thấy giọng nói vang lên, lúc này cô mới mở mắt ra, phát hiện Lê Văn Vân vẫn đang nhìn mình, trên mặt mang theo nét tươi cười. Đặc biệt là sau khi thấy được cây gậy bóng chày nọ đang ở trong tay anh, sắc mặt cô lại thoáng run rẩy.
“Em ngây người ra đó làm gì nữa, mau bước qua đây. Em có biết tên đó là loại người gì không, chính nó là kẻ đã vấy bẩn Mộng Hinh đấy!” Giọng nói của Diệp Kỳ phát ra mang theo vẻ rống giận.
“Anh, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu.” Diệp Mộng vội vã phân bua: “Hơn nữa cũng đã qua chín năm rồi.”
“Có qua một đời đi chăng nữa thì cũng không thể xóa sạch được mối hận của anh đối với nó. Nếu không phải tại nó thì Diệp Hinh cũng sẽ không phải mang tiếng xấu, càng không đến mức phải gả cho tên rác rưởi Dương Sướng kia.” Diệp Kỳ nhìn Lê Văn Vân, cơn tức giận nhanh chóng dâng trào trong mắt anh ta: “Vậy mà em lại còn chạy đi gặp nó. Thằng đó là kẻ thù của chúng ta, kẻ thù của cả nhà chúng ta!”
Vào lúc này, những người khác cũng xông đến, nhìn thấy Diệp Mộng đang chắn trước mặt Lê Văn Vân, bọn họ bỗng chốc hơi ngơ ngác, dừng ở ngay bên cạnh Diệp Kỳ.
“Ha!” Lê Văn Vân cười giễu.
Một tiếng chế nhạo này phát ra, tất cả mọi người ở đây đều nghe được hết. Diệp Kỳ nhìn Lê Văn Vân, giọng điệu u ám, nói: “Thằng nhóc này, mày cười cái gì!”.
“Cười anh đấy.” Lê Văn Vân khinh khỉnh đáp: “Ai không biết còn tưởng đâu anh là một người anh trai hết mực yêu thương bảo vệ em gái nữa cơ? Nói chuyện nghe hùng hồn thế cơ mà!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!