Lê Văn Vân và Khương Vĩ đang đứng bên cạnh cánh cửa lớn của tập đoàn Hãn Vũ!
Mà ở phía đối diện của bọn họ, bảy tám người bảo vệ tò mò mà nhìn qua đây, chủ tịch của tập đoàn Hãn Vũ của bọn họ, là người nắm quyền hành cao nhất hiện nay, đối mặt với hai người trẻ tuổi, toàn thân run lên, gương mặt già nua đầy nước mắt.
Đối với tất cả các nhân viên của tập đoàn Hãn Vũ mà nói, bọn họ đều biết Lôi Bân không phải là chủ tịch của công ty, ông ta chỉ là người điều hành mà thôi.
Nhưng mà chủ tịch thực sự của công ty, từ trước đến nay đều chưa từng xuất hiện, bọn họ cũng không biết rốt cuộc chủ tịch có dáng vẻ dài ngắn thế nào, cho nên đối với nhân viên của tập đoàn Hãn Vũ mà nói, Lôi Bân chính là người nắm quyền lớn nhất công ty.
Mà lúc này, người nắm quyền lớn nhất công ty, ngay khi đối diện với một người trẻ tuổi, còn chào chuẩn theo quân đội, đồng thời miệng còn thầm nhẩm: “Vì tất cả sự sống…”
Khoé miệng Lê Văn Vân khẽ cười, nhếch miệng nói chuyện với Lôi Bân: “Đạo hướng về đâu, tâm ở nơi đó!”
Sau đó cả hai người đều ngừng lại một chút, rồi đồng thanh nói: “Chiến không lùi bước!”
Đây là khẩu hiệu của Người Gác Đêm, trước khi bọn họ nhận nhiệm vụ, trước khi xuất chiến, khi luyện tập, đều sẽ hô to một câu khẩu hiệu!
Bọn họ ẩn mình trong bóng tối, bảo vệ hoà bình cho thế giới này.
Nói xong, ý cười trên mặt Lê Văn Vân càng tươi sáng, còn Lôi Bân thì chạy lại đây, ôm thật chặt lấy Lê Văn Vân, quát khẽ: “Tôi biết ngay mà, tôi biết ngay mà, thằng nhóc nhà cậu nhất định sẽ không chết như thế, cậu là người khốn nạn nhất mà tôi gặp, là tai họa ngàn năm, tôi biết chắc cậu sẽ không chết như the!”
Lê Văn Vân cười ha hả.
Còn Khương Vĩ đứng bên cạnh đã sợ ngây người, cậu ta há hốc mồm, cằm sắp chạm đất đến nơi rồi.
Đây…. Đây là tình huống gì vậy?
Lê Văn Vân thực sự quen biết Lôi Bân, hơn nữa quan hệ còn rất tốt!
“Đến văn phòng của ông trước đã, lần này tôi tới tìm ông là có một chút việc.” Lê Văn Vân nói.
“Được!” Lôi Bân đáp lại.
Nói xong, ông ta nhìn sang Khương Vĩ rồi hỏi: “Vị này là?”
“Bạn nối khố của tôi, để cậu ấy đến đây làm việc.” Lê Văn Vân nói: “Lương một năm là năm triệu, công việc cụ thể như thế nào thì nói sau, chúng ta đi lên trước.”
“Dù sao đây cũng là công ty của cậu, tự cậu thấy ổn là được.” Lôi Bân vui vẻ đáp lại.
Mà Khương Vĩ đi bên cạnh, cả người choáng váng.
Mẹ nói, lại tình huống gì vậy!
Tập đoàn Hãn Vũ, một trong những công ty lớn nhất Lâm Hải, xứng tầm với những sản nghiệp công ty tập đoàn của những gia tộc lớn, thực sự là của Lê Văn Vân.
Không phải cậu ta bị nhốt trong tù sao?
Vả lại trước đây cậu ta cũng chỉ là chi thứ của nhà họ Lê thôi mà, xuất thân chỉ so với người bình thường tốt hơn một chút thôi mà.
“Đừng ngẩn ra nữa, mau vào công ty trước đã.” Lê Văn Vân nhắc nhở.
Khương Vĩ bị Lê Văn Vân lôi đi, ngơ ngơ ngác ngác đi vào văn phòng của Lôi Bân.
Sau khi ngồi xuống, Lê Văn Vân mở miệng hỏi: “Công ty các ông có một người tên là Tôn Húc đúng không?”
Lôi Bân gật đầu đáp: “Đúng là có một người như vậy, hình như đang là quản lý của bộ phận marketing, sao vậy?”
“Không có gì, ông sắp xếp công việc cho Khương Vĩ cao hơn cậu ta hai bậc là được rồi.” Lê Văn Vân nói.
Lôi Bân gật đầu, nhìn về phía Khương Vĩ rồi đáp: “Không có vấn đề gì.”
Đúng lúc này, tâm trí của Khương Vĩ cuối cùng cũng trở lại, cậu ta vội vàng nói: “Đợi đã đợi đã, Lê Văn Vân, rốt cuộc đây là tình huống gì vậy, sao cậu lại là chủ tịch của tập đoàn Hãn Vũ vậy, con mẹ nó, đầu tới loạn quá.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!