Nhưng mỹ nữ váy đen căn bản không thèm để ý tới anh ta.
Cô ta biết rõ, sự tình chung quy là do anh ta mà ra, cô hy vọng chờ ở cửa, nếu như chờ một lúc Lê Văn Vân thật sự bị thương rất nặng, cô có thể đưa Lê Văn Vân đến bệnh viện.
Lê Văn Vân bị mười mấy người dẫn theo, đi qua cửa sau quán bar, đằng sau quán bar, là một khu vực coi như rộng rãi, sau khi Lê Văn Vân bị đưa tới phía sau, cửa sau vừa mở, sau lưng Lê Văn Vân, một người khẽ quát một tiếng nói: “Vừa nãy nhiều người, bọn tao con mẹ nó không muốn ảnh hưởng đến việc làm ăn và hình tượng của quán bar, mày lại dám ra tay với tao, con mẹ nó mày…”
Trong lúc nói chuyện, anh ta trực tiếp xông lên từ phía sau, nhấc chân đạp về phía Lê Văn Vân.
Trong mắt Lê Văn Vân, đột nhiên hiện hữu ánh sáng lạnh lập lòe, anh hơi nghiêng người, tay phải giơ ra, bắt được chân anh ta đã tới, thuận thế đẩy ra!
Chân của tên đá Lê Văn Vân trực tiếp bị kéo thẳng, cả người bố giạng ra, kéo thành một chữ mã!
“A!”
Sao anh ta có thể dẻo dai vậy được, cả người phát ra một tiếng kêu thảm thiết cực lớn.
“Đam!” Những người khác thấy Lê Văn Vân còn dám động thủ, bọn họ rống lên từng tiếng.
“Đừng có gấp!” Lúc này, tên đầu cua kia vui vẻ nói, đám người đang tức giận ấy ngừng giọng, người đàn ông đầu của cười lạnh một tiếng, tiến về phía trước một bước, nhìn Lê Văn Vân nói: “Tự giới thiệu một chút, tạo tên là Bành Tân Khôn, mày có thể gọi tạo là anh Khôn!”
“Thân thủ không tồi nhỉ, xem ra mấy năm nay trong tù, đã luyện tập qua một chút.” Người đàn ông đầu cua đánh giá Lê Văn Vân rồi nói.
Lê Văn Vân đứng bên cạnh, bình tĩnh nhìn người đàn ông đầu cua, không trả lời anh ta, mà mở miệng nói: “Anh nhất định phải động thú với tôi vậy à?”
“Không thì sao đây?” Người đàn ông đầu của mỉm cười hỏi lại.
Lê Văn Vân quét qua tất cả mọi người, nhún vai nói: “Cũng được, đúng lúc tâm trạng tôi không trôi chảy lắm, đánh một chầu chắc là sẽ vui lên, chẳng qua là… Bây giờ anh chỉ có mười ba người, chỉ sợ không đủ thôi!”
Bạch Tân Khôn nhìn Lê Văn Vân, con mắt hơi híp lại, sau đó anh ta đốt một điếu thuốc, cả người hơi lùi về đằng sau mấy bước, rồi phất tay về phía trước nói: “Đánh đi, đừng đánh chết, còn nhận ra nó là được, anh Kỳ chắc đang trên đường tới rồi.”
Mười mấy người kia nhe răng cười một tiếng.
Lê Văn Vân thở ra một hơi, cũng cười với bọn họ.
“Động thủ!”
Ngay sau đó, có người khẽ quát một tiếng, trong tích tắc, đã có tên xông lên muốn ôm lấy Lê Văn Vân.
Phía sau, Bạch Tân Khôn ngậm một điếu thuốc, hai tay đút trong túi quần, dáng vẻ xem trò hề.
Trước mặt anh ta, mười ba người vây quanh Lê Văn Vân, anh ta chỉ thấy đám người nhốn nháo, không nhìn rõ cảnh tượng trong đó lắm. Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thỉnh thoảng lại cất lên.
A!
Mà ở giữa, đối mặt với mười mấy người, Lê Văn Vân như con cá chạch trơn trượt, mười mấy người này, muốn đụng vào anh cơ hồ là hoàn toàn không có khả năng.
“Ầm!”
“Ầm!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!