Giới thiệu nhân vật:
Tống Ngạo Thiên - 30 tuổi. Mẹ anh mất từ khi còn nhỏ, sau đấy chịu sự dạy dỗ của ba mình. Lên 15, ba anh bị giết trong một vụ làm ăn, anh liền đảm nhiệm vị trí Bang chủ của Hắc Long Bang và củng cố sức mạnh của bang cho đến tận bây giờ trở thành một thế lực ngầm mạnh nhất ngang hàng với Quỷ Thiên Hội của hắn. Bang hội chuyên hoạt động về những lĩnh vực như bảo kê, mại dâm, buôn thuốc phiện, và tổ chức rửa tiền bằng hình thức đánh bạc. Về tính cách, có lẽ do ảnh hưởng môi trường của ba mình từ bé nên rất tàn nhẫn, ra tay dứt khoát lạnh lùng, người trong xã hội sợ hắn mười phần thì sợ anh cũng chín phần. Với vẻ ngoài điển trai, anh lại tạo cho mình vẻ mặt thân thiện ấm áp cũng khiến nhiều nữ nhân mê mệt nhưng họ đâu biết anh lại dấu dao sau lưng, quỷ quyệt và mưu mô hơn bề ngoài đó.
Hắn lúc này kéo mạnh cô vào một căn phòng hoá trang của Trung tâm rồi đóng cửa lại.
Băng Nhi khó hiểu nhìn hắn lạnh giọng nói:
- Anh đang làm tôi đau đấy, buông ra đi.
Hắn nghe vậy tức giận đẩy sát cô vào bức tường sát cửa ấy rồi gằn lên:
- Đau? Vậy sao lúc tên đó giữ tay cô lại không kêu như vậy? Triệu Băng Nhi, cô thật là biết cách câu dẫn đàn ông.
Băng Nhi nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản nhìn đến hắn không một chút cảm xúc, lạnh nhạt nói:
- Tôi câu dẫn đàn ông? Nếu vậy có liên quan đến anh sao?
Hắn lúc này lửa giận bùng lên dữ dội, bàn tay đưa lên xé toạc chiếc áo sơmi đã ướt sũng vì rượu:
- Vậy tôi phải nhắc lại cho cô nhớ.
Nói rồi hắn liền giữ chặt tay cô trụ trên đỉnh đầu, tay kia đưa tay lên bóp chặt lấy miệng cô rồi cúi xuống gắt gao hôn, hắn điên cuồng cắn lên đôi cánh đào ấy như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Cơn đau từ miệng truyền vào bên trong lưỡi, cô muốn cắn xuống cũng không được đành bất lực buông xuôi để mặc cho hắn ngấu nghiến.
Cùng lúc đấy ở bên ngoài truyền vào những tiếng nói chuyện có lẽ là nhân viên của Trung tâm khiến cô hoảng hốt.
Băng Nhi bắt đầu vùng vẫy khỏi hắn, cô lo sợ đám người đó sẽ vào, nếu thật vậy cô làm gì còn mặt mũi ra ngoài nữa.
Vậy mà con người kia dường như vẫn không có ý dừng lại khiến cô càng thêm lo lắng.
Âm thanh ngoài kia mỗi lúc một gần, Băng Nhi hai hốc mắt đã trở nên đỏ hoe. Khi những tiếng bước chân dừng lại trước cánh cửa, một dòng nước mắt bất lực chảy dài xuống, cô nhìn gương mặt trước mắt một tia căm phẫn.
Hắn thấy vậy liền rời môi cô ra mà cúi xuống hít hà hai bầu ngực đẫy đà, bàn tay trườn xuống kéo chiếc váy của cô lên. Băng Nhi chỉ biết hốt hoảng nghiến răng mà nói:
- Vũ Thiên Uy, anh bị điên sao? Mau dừng lại cho tôi.
Lời cô vừa dứt cũng là lúc núm cửa bắt đầu chuyển động, cô lo sợ nhìn sang, bỗng hắn lại buông cô, một cánh tay đưa ra khoá trái cửa phòng lại, bên ngoài lại truyền vào giọng nói khó hiểu:
- Tại sao cửa không mở được vậy?
- Chúng ta sang phòng khác thay đồ cũng được.
Tiếng bước chân rời đi, Băng Nhi lúc này lợi dụng sơ hở của hắn liền vùng ra, kéo chiếc váy xuống, bàn tay không ngại ngần tát lên gương mặt tuấn mỹ ấy một cái đau rát, nước mắt chảy thành hai hàng xuống gò má ướt át:
- Vũ Thiên Uy, anh là tên khốn nạn.
Lần đầu tiên bị một người khác tát mà lại là nữ nhân khiến cái tôi của hắn trỗi dậy, tức giận túm lấy eo, xoay người cô lại áp sát vào tường, cô theo phản xạ hai tay chống lên tường chưa kịp hiểu chuyện gì liền thấy bàn tay hắn kéo chiếc váy cô lên rồi lột xuống nội y bên trong.
Băng Nhi kinh hãi vùng vằng định xoay người nhưng lại bị hắn hai tay siết mạnh bờ eo, một giây sau đó cả một vật nóng hổi đâm thẳng vào bên trong khiến cô đau đớn nhíu mày, nước mắt theo đó mà tuôn ra không ngừng.
Móng tay cô cào lên bức tường tưởng chừng như muốn đâm thủng nó, cô phải cắn mạnh xuống bờ môi để ngăn đi những tiếng nhục nhã.
Hắn thấy vậy lại đưa tay lên túm lấy cằm của cô quay lại, hơi thở trở nên gấp gáp:
- Kêu lên cho tôi.
Băng Nhi nghe vậy vẫn cắn chặt bờ môi, trừng đôi mắt ướt át lên nhìn hắn một tia căm phẫn.
Hắn thấy vậy liền dùng lực động thân mạnh một cái, khiến cô nhíu mày mà bật miệng kêu lên một tiếng, phía dưới liền co rút lại. Hắn thấy vậy lại hừ lạnh một tiếng:
- Thân thể cô vẫn thành thật hơn nhiều.
Nói rồi hắn lại mạnh mẽ ra vào trong cô mà Băng Nhi nước mắt đầm đìa, cô đối với hắn là uất ức không cam tâm tình nguyện vậy mà thân thể lại có phản ứng khiến cô cảm thấy nhục nhã vô cùng.
Sau khi phóng rút thứ dơ bẩn ấy vào trong người cô, hắn liền rời ra chỉnh trang lại quần áo của mình, rồi hướng đến cô một lạnh giọng nói:
- Triệu Băng Nhi, để tôi nhắc lại cho cô nhớ. Tôi muốn đồ của tôi biết an phận.
Nói rồi hắn liền mở cửa đi ra ngoài rồi đóng mạnh lại, đôi giày da đen bóng bước thêm vài bước rồi chợt khựng lại.
Hắn nhìn về phía cửa suy tư một chút rồi lấy chiếc điện thoại bấm một dãy số:
- Y phục dạ hội, mười chuyên viên trang điểm tốt nhất đến Trung tâm thương mại đường @.../#%*¥[email protected]
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Không Phải Ánh Trăng
2. Bé Alpha Này Có Chút Ngọt Ngào
3. Chiều Hư
4. Có Phải Tình Là Biển Lửa
=====================================
Dứt lời hắn liền tắt máy rồi quay lại bữa tiệc.
Băng Nhi lúc này ở bên trong căn phòng lại ngồi thụp xuống, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào cánh cửa rồi bất chợt oà lên khóc nức nở.
Suốt những tháng ngày qua cô phải gắng gượng giữ lấy vỏ bọc mạnh mẽ để rồi cho đến bây giờ đã quá sức mệt mỏi, cô muốn bản thân được nghỉ ngơi, cô muốn được yếu đuối một lần.
Con người ấy tại sao lại độc tài đến như vậy. Nếu đã nhìn cô không vừa mắt tại sao không giết cô, tại sao lại phải dùng cách đê tiện đó để đối phó với cô?
Cô trước giờ vẫn luôn nghĩ bản thân có đủ sức để bảo vệ chính mình vậy mà từ khi gặp hắn đến một chút phản kháng cũng không làm được lại còn để hắn tiêu khiển cô như vậy.
Cô hận đến mức muốn giết chết hắn nhưng vì anh, vì người mà cô đang nợ những ân tình, cô không muốn làm trái ý anh. Nếu như không thể lấy được điều anh muốn từ hắn, có lẽ cô sẽ cảm thấy day dứt vô cùng.
Trớ trêu hơn, đã không giết được hắn nhưng lại phải phục tùng hắn bởi cô thương đứa em trai của cô. Nó cho đến bây giờ chắc chẳng còn nhớ mặt ba mẹ, nhớ mặt người chị này lại phải một mình vừa nỗ lực học vừa phải đi làm để nuôi bản thân mà cô lại không thể cùng nó gánh bớt vất vả ấy, đành chỉ biết ở phía sau mà âm thầm bảo vệ.
Tim gan mỗi lúc một thắt quặn lại, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên túm chặt lấy lồng ngực, nước mắt cứ thi nhau chảy xuống không ngừng:
- Ba, mẹ! Con thật sự rất nhớ hai người!
Tiếng nhạc inh ỏi của buổi tiệc ngoài kia vọng vào càng khiến cô trở nên cô độc.
Sau khi khóc lóc một hồi thoả thích, Băng Nhi mệt mọi đứng dậy toan đi ra thì cánh cửa liền bật mở khiến cô khó hiểu.
Một đám người đứng đấy cả nam lẫn nữ nhìn cô mỉm cười rồi nói:
- Triệu tiểu thư, Vũ tổng có dặn dò. Chúng tôi sẽ giúp cô chuẩn bị.
Nói rồi đám người đấy liền kéo cô đi vào bên trong. Băng Nhi chưa kịp hiểu chuyện gì liền bị đám người đó quây lại dày vò từ đầu tới chân.
Không hổ là những chuyên viên tốt nhất, chỉ 15 phút sau, một diện mạo mới trước tấm gương khiến cô phải ngỡ ngàng.
Đám người kia thấy vậy đều mỉm cười hài lòng, một chị gái trong đó bước đến nói với cô:
- Triệu tiểu thư, chúng tôi không phải quá tỉ mỉ để giúp cô, bởi vì cô thật sự đã rất xinh đẹp rồi.
Băng Nhi nghe vậy nhìn thân ảnh ở trong gương có chút ngại ngùng xen lẫn kinh ngạc.
Cô không tin được người đứng ở đây lại là mình, từ sau sự việc đau lòng đó tính cách cô cũng thay đổi, không còn bản tính của một người con gái khác hay ưa làm đẹp. Cho đến bây giờ, có lẽ đây là làn đầu tiên cô trang điểm, lần đầu tiên cô mặc một chiếc váy lộng lẫy như vậy, cảm xúc lúc này thật sự khó nói nên lời.
- Triệu tiểu thư, để tôi giúp cô trở lại bữa tiệc. Vũ tổng đang đợi.
Nói rồi chị gái ấy liền đi tới đỡ lấy cô quay trở ra, cẩn thận nâng tà váy để cô không bị dẫm phải.
Khi không gian bắt đầu đổi sang những ánh đèn vàng mờ ảo, giai điệu sôi động cũng chuyển sang bản ballad ngọt ngào, một dáng người mảnh mai từng bước uyển chuyển đi vào khiến tất cả mọi con mắt đổ dồn.
Mái tóc được búi cao kiểu cách rồi để rơi vài sợi xuống gương mặt nhỏ nhắn. Hàng mi cong vút, sống mũi cao thẳng cùng bờ môi cánh đào được tô lớp son đỏ khiến cô trở nên sắc sảo hơn. Băng Nhi mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng đính lông vũ theo phong cách công chúa. Phần thân của váy bắt sáng bởi gắn những hạt kim sa trắng lấp lánh, dáng trễ vai khoe lên bầu ngực căng tròn. Chân váy được đính lông vũ bồng bềnh trải dài trên mặt đất, một bên sẻ tà lên tới ngang đùi làm lộ cặp chân thon dài mà trắng nõn. Cô đi một đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh, mọi thứ tạo nên một nàng thiên nga xinh đẹp mỹ miều.
Hắn lúc này nhìn cô mà đôi mắt đã trở nên si mê, vô thức mà đứng lên tiến lại phía cô rồi nhẹ nhàng nói:
- Rất xinh đẹp!
Băng Nhi nghe vậy lại chẳng có chút cảm xúc, tầm mắt vẫn nhìn về phía bàn mà người nam nhân đang ngồi đấy lại mỉm cười hướng đến cô.
Cùng lúc đấy, một bóng người tiến lại chỗ hắn huých vai một cái:
- Thiên Uy đây, không phải là cô gái ấy chứ?
Hắn nghe vậy mới nhìn sang người bên cạnh:
- Vĩnh Kiệt, cậu đến từ lúc nào?
- Một lúc thôi, mình bận chào hỏi một số người, quay lại bắt gặp cảnh tượng này nên phải đến chiêm ngưỡng một chút. Cũng không tệ.
Hắn nghe vậy cũng chẳng nói gì lại quay sang cô đưa cánh tay ra, lãnh đạm nói:
- Cùng tôi đi vào.
Băng Nhi nghe vậy nhìn hắn rồi nhìn xuống cánh tay, vẻ mặt vẫn vô cảm như vậy rồi lạnh giọng nói:
- Không cần, tôi tự đi được.
Nói rồi cô cũng lướt qua hắn mà bước vào nhưng không cẩn thận lại dẫm lên tà váy, cả người liền đổ về phía trước, một giây sau cả người bị kéo lại rồi ngã vào vòng tay của hắn, khoảng cách gần gũi đấy bỗng tim cô chợt đập nhanh một nhịp.
- Triệu Băng Nhi, cô quên tôi đã nói gì rồi sao?
Nói rồi hắn cũng chẳng đợi cô đáp trả liền ôm eo cô đi lại phía chiếc bàn mà ngồi xuống.
Vĩnh Kiệt thấy vậy chỉ khẽ nhún vai một cái rồi cũng lại bàn của bọn họ ngồi xuống, thấy nam nhân ngồi đấy, anh lại lên tiếng giễu cợt:
- Ôi, đây có phải là Tống tiên sinh không? Hôm nay lại có nhã hứng đến dự tiệc sao?
Ngạo Thiên nghe vậy lại khẽ mỉm cười nhìn sang Vĩnh Kiệt đáp trả:
- Thì ra là Trương thiếu gia, tôi còn tưởng là ai lại quan tâm đến nhã hứng của tôi như vậy.
- Tống tiên sinh nói "quan tâm" là nói quá rồi. Tôi chỉ là hiếu kỳ, còn ngài có nhã hứng hay không cũng không liên quan đến nhã hứng của tôi.
- Trương thiếu gia nói như vậy là không xem Ngạo Thiên tôi ra gì sao?
- Không dám, không dám. Người như Tống tiên sinh đây được mọi người kính nể, tôi chỉ là cảm thấy "không nên quan tâm" thì tốt hơn thôi.
Thấy tình hình giữa hai người bọn họ mỗi lúc một căng thẳng, Tần Trác Nhiễm liền vội cầm ly rượu rồi lên tiếng hoà giải:
- Nào, nào, được rồi. Hôm nay là buổi lễ khai trương của Trung tâm thương mại Tần mỗ tôi, mọi người không nên căng thẳng như vậy. Nể mặt tôi, chúng ta cùng nâng ly chúc mừng.
Nói lời ông vừa dứt mấy người bọn họ lại bắt đầu chuyển sang cung đấu bằng mắt.
Băng Nhi lúc này chỉ lạnh nhạt lên tiếng:
- Tôi không biết uống.
Cô nói vậy nên cũng không ai ép buộc, mấy người bọn họ cùng nâng ly rồi uống cạn.
Khi tất cả chiếc ly cùng đặt xuống bàn, Tần Trác Nhiễm lúc này lại nhìn sang cô bằng ánh mắt mê dại rồi mỉm cười nói với hắn mà tầm mắt cũng không rời khỏi cô:
- Vũ tổng, không biết có thể mời trợ lý của ngài một điệu nhảy?
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày, mà cô cũng có chút kinh ngạc không đợi cho hắn nói liền lên tiếng:
- Tôi không biết nhảy.
Tần Trác Nhiễm lúc này lại nở nụ cười nham hiểm, không để ý đến sắc mặt hắn liền mạnh dạn đưa tay lên chạm nhẹ vào bàn tay của cô:
- Không sao, anh có thể giúp em.
Ai ngờ lời lão vừa dứt, Băng Nhi theo phản xạ túm lấy cánh tay đó vặn ngược lại khiến Trác Nhiễm đau đớn kêu lên vài tiếng thất thanh kéo theo sự chú ý của mọi người.
Thiên Uy ngồi bên cạnh thấy vậy trong lòng lại thoả mãn nhưng vẻ mặt lại sắc lạnh nhìn sang cô ý nhắc nhở:
- Triệu Băng Nhi, cô có biết đấy là ai không?
Băng Nhi lúc này mới hắt mạnh tay lão ra. Hắn thấy vậy rồi lại nhìn đến Trác Nhiễm tiếp lời:
- Chủ tịch Tần, thật ngại quá, trợ lý của tôi tính cách có hơi mạnh mẽ, hơn nữa cô ấy cũng không biết nhảy, mà thân phận lại thấp kém, quả thực không hợp với Chủ tịch Tần. Hay là để tôi tìm một tiểu thư khác đến cùng ngài.
Trác Nhiễm bây giờ cánh tay vẫn còn đau nhức nhưng tầm mắt vẫn dính chặt lên bầu ngực của cô, hơn nữa còn mang ý thích thú:
- Haha... không sao, tôi rất thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ như vậy! Vũ tổng, chỉ cần ngài nói chắc trợ lý của ngài sẽ không dám cãi lại.
Ý từ trong câu nói của lão hắn hiểu, bàn tay tức giận mà đã siết chặt lại, định lên tiếng nói gì đấy thì bị một người chen vào:
- Nghe nói Vũ tổng là một người rộng lượng, hào phóng, không lẽ chỉ là một trợ lý "thân phận thấp kém" lại cũng khiến ngài để tâm đến như vậy sao? Hơn nữa, được Chủ tịch Tần đây mời nhảy là vinh hạnh cho cô gái đấy rồi.
Hắn nghe vậy lại khẽ nhíu mày nhìn sang Ngạo Thiên như muốn thăm dò điều gì đó. Anh tại sao từ đầu tới cuối như muốn khích tướng hắn thì phải.
Vĩnh Kiệt thấy hắn như vậy lại hướng đến Ngạo Thiên mà lên tiếng gỡ rối:
- Nghe nói Tống tiên sinh đây trong tay cũng có rất nhiều mỹ nữ, hơn nữa cũng đều là những người mẫu nổi tiếng trong làng giải trí, vậy sao không để cho Chủ tịch Tần đây chiêm ngưỡng một chút.
- Trương thiếu gia nói rất phải, chỉ cần Chủ tịch Tần muốn tôi cũng không ngại ngần mà đưa đến, chỉ là.... (Ngạo Thiên bỏ lửng câu nói với Vĩnh Kiệt rồi quay sang Trác Nhiễm tiếp lời)... không biết Chủ tịch tần có hứng thú với người của tôi không? Tôi khẳng định những nữ nhân này còn đẹp hơn trợ lý của Vũ tổng.
Trác Nhiễm lúc này dường như không để tâm mấy đến lời nói của Ngạo Thiên, ánh mắt si mê vẫn đặt lên nữ nhân ngồi đấy:
- Không cần phải phiền phức như thế, tôi chỉ muốn cùng trợ lý của Vũ tổng nhảy một bài, không có ý gì khác.
Ngạo Thiên nghe vậy bờ môi lại khẽ cong lên hướng đến hắn:
- Vũ tổng, ngài nghe rồi chứ? Chủ tịch Tần chỉ muốn cùng cô ấy nhảy một bài, không có ý gì khác. Không hiểu sao tôi cảm thấy ngài như không bằng lòng hay là ngài đối với cô gái này...
Lời nói nửa chừng của Ngạo Thiên làm tự ái hắn trỗi dậy. Hắn hiểu được vế sau của câu nói đó là ý gì và tất nhiên một kẻ như hắn sẽ không dễ dàng thừa nhận điều đó.
Thiên Uy gương mặt liền chuyển hoá sắc lạnh nhìn sang Ngạo Thiên, bình thản nói:
- Ngạo Thiên, tao thấy mày đang nghĩ nhiều rồi.
Nói rồi hắn cũng quay sang lão tiếp lời:
- Chủ tịch Tần nếu đã muốn thì tôi nào có thể từ chối. Chỉ lo sợ với tính cách mạnh mẽ này sẽ khiến ngài bị thương.
Lão nghe vậy trong lòng sướng rên, cả người như bùng lửa nóng rực, gấp gáp nói:
- Haha... có khiến tôi bị thương hay không lại phải nhờ Vũ tổng.
Hắn lúc này mới nhìn sang cô, vẻ mặt lãnh đạm nói:
- Triệu Băng Nhi, cô biết nên làm gì rồi chứ?
Băng Nhi nghe vậy trong lòng tức giận, nhìn đến hắn lạnh nhạt nói:
- Tôi không muốn.
- Triệu Băng Nhi, cô lại dám cãi lời tôi? Nên nhớ trong tay tôi đang giữ cái gì.
Băng Nhi lúc này bàn tay siết chặt lại, trừng mắt nhìn lên hắn một hồi nhưng rồi cũng phải bỏ cuộc.
Trác Nhiễm thấy vậy liền hớn hở đi tới, đưa bàn tay ra trước mặt cô:
- Triệu tiểu thư, mời!
Băng Nhi thấy vậy lại phớt lờ, đứng dậy bước đi liền bị lão một tay túm lấy eo kéo sát về phía mình, hai bầu ngực đẫy đà áp chặt vào người lão, lửa dục vọng bỗng nhiên trỗi dậy mạnh mẽ, bàn tay kia của lão mạnh bạo đặt xuống mông cô.
Hắn thấy cảnh tượng này, tức giận không kiềm chế được lại đứng bật dậy nhưng một giây sau đó chưa kịp đi tới liền thấy cô một tay vật mạnh lão già ấy ngã xuống đất, bàn ghế quanh đó đổ lộn xộn, nhưng vị quan khách cũng kinh ngạc mà né tránh. Đám nhân viên bảo vệ thấy tiếng động liền vội vàng chạy đến chỗ cô định bắt giữ lại bị cái nhìn sắc lạnh của hắn doạ cho đến bất động.
Hắn từng bước đi đến bên cạnh chỗ cô rồi lại nhìn xuống lão già đang nằm đấy nhăn nhó mà nói:
- Chủ tịch Tần, tôi đã cảnh cáo ngài trước nhưng ngài vẫn cố chấp. Là cô ấy sai nhưng cô ấy là người của tôi, mà đã là người của tôi thì ngoài Vũ Thiên Uy này ra không ai được phép đụng đến.
Nói rồi hắn liền quay người lại nhìn đám nhân viên ấy gằn lên một tiếng:
- CÚT!
Thanh âm của hắn sắc lạnh khiến cả đáp khiếp sợ tự động tránh ra.
Hắn lúc này liền túm lấy tay cô mà hướng trở ra ngoài trong bao nhiêu con mắt kinh ngạc của những người ở lại.
Ngạo Thiên ngồi đấy chứng kiến một màn như vậy bờ môi lại khẽ cười mãn nguyện rồi cũng đứng dậy trở ra.
Vĩnh Kiệt dõi theo bóng anh trong lòng liền xuất hiện những điều nghi hoặc, lại nhìn sang Trác Nhiễm còn đang nhăn nhó vì cú ngã vừa rồi liền đi đến đỡ lấy lão rồi lịch sự nói nhưng bên trong lại mang ý đe doạ
- Chủ tịch Tần, thật ngại quá, đã phá hỏng buổi tiệc của ngài, nhưng ngài biết rồi đấy, nước sông vẫn "không nên" phạm nước giếng. Nếu không có gì nghiêm trọng, tôi còn có việc phải đi trước.
Nói rồi Vĩnh Kiệt cũng xoay người trở ra, mà lão đứng đấy tức giận đến nổi gân xanh:
- Vũ Thiên Uy, mày dám làm tao mất mặt trước quan khách, tao nhất định sẽ tìm cách trả đủ. Con tiện nhân đó rồi cũng sẽ về tay tao.
Đám quan khách lúc này xem hết sự việc rồi cũng đi đến chào lão mà trở về.
Tần Trác Nhiễm ở đấy giữa bữa tiệc tàn cuộc với đống bàn ghế đổ ngổn ngang mà rấy lên ý đồ trả thù.