Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 70


Thịnh Nịnh giả vờ lắc đầu: “Không có á.”

 

Ôn Diễn nghi ngờ liếc cô một cái.

 

Đề phòng bị nói chuyện trúng tim đen, Thịnh Nịnh vội vàng lấy cớ rời đi.

 

Vừa ngồi lại chỗ làm việc của mình, chị Lệ đã đi tới gõ bàn rồi đưa một văn kiện cho cô.

 

“Cần phiên dịch thành tiếng Đức, em làm được không?”

 

Thịnh Nịnh hả một tiếng, trình độ tiếng Đức của cô còn chưa tinh thông đến trình độ đó, chỉ có thể nói là giao tiếp bình thường không thành vấn đề thôi.

 

Cô nói đúng sự thật: “Nói năng đơn giản thì ok nhưng phiên dịch thành văn bản thì sẽ có một số từ chuyên nghiệp và ngữ pháp khó, em sợ em làm chậm.”

 

Cho nên mới nói, nói được một ngoại ngữ và thành thạo tinh thông một ngoại ngữ là hai khái niệm khác nhau.

 

“Thế à?” Chị Lệ không học ngoại ngữ, cũng không hiểu rõ sự khác biệt này, hỏi: “Vậy em biết từ gì?”

 

Thịnh Nịnh suy nghĩ một chút, phối hợp bật hơi mắng một câu: “Scheie!”*

 

*Tiếng Đức: Chết tiệt!

 

Chị Lệ hỏi: “Là sao?"

 

Giọng điệu Thịnh Nịnh đứng đắn: “Ý của shit.”

 

“... Quả nhiên không kể là ngôn ngữ nào, nói tục là học dễ nhất.” Biểu cảm của chị Lệ rất phức tạp: “Vậy em phiên dịch một bản tiếng Anh khác đi, cái này chị tìm người khác.”

 

Thịnh Nịnh: “Xin lỗi chị Lệ.”

 

“Không có việc gì, sau Tết Nguyên Tiêu em sẽ bắt đầu khai giảng chuẩn bị tốt nghiệp à?”

Chị Lệ thuận miệng hỏi: “Có định vào công ty mình làm chính thức không?”

 

Thịnh Nịnh ngẩn người.

 

Ngay từ đầu chẳng qua là trợ lý Trần đề cử cô tới thực tập ở đây, Hưng Dật là một doanh nghiệp ngoại thương tương đối nổi tiếng, một tờ giấy chứng nhận thực tập do bộ phận nhân sự Hưng Dật đóng dấu rất có trọng lượng với con đường tương lai của cô.

 

Nhưng cô vẫn chưa nghĩ đến việc chính thức gia nhập công ty.

 

Chị Lệ nhìn biểu cảm của cô cũng đoán được cô vẫn chưa quyết định nên chị ấy đưa lời khuyên: “Nếu ý định của em không phải thi công chức hoặc vào cơ quan dịch thuật chuyên nghiệp thì thật ra ở lại Hưng Dật là một lựa chọn rất tốt với em.”

 

“Suy nghĩ thật kỹ nhé.” Chị Lệ vỗ vai cô sau đó mới rời đi.

 

Đới Xuân Minh, thầy hướng dẫn cũ của Thịnh Nịnh, ông ta biết sau khi tốt nghiệp cô muốn đi Bộ Ngoại giao nhất nhưng học kỳ trước cô vì chuyện bảo vệ quyền lợi nên đã bỏ lỡ kỳ thi quốc gia năm ngoái, mà kỳ thi quốc gia năm nay của Bộ Ngoại giao cũng khoảng tháng mười, chờ sau khi bận rộn phiên dịch và luận văn tốt nghiệp xong xuôi, thời gian còn lại để chuẩn bị cho kỳ thi sẽ còn rất ít. 

 

Nếu thật sự muốn thi thì phải dành thời gian ra đọc sách làm đề.

 

Thi công chức không phải là kỳ thi bình thường như của các trường học, không dễ dàng thi đậu như vậy, Thịnh Nịnh cũng không chắc mình có tinh lực để hay tay ôm hai việc không nữa.

 

Mỗi lần suy nghĩ sẽ không tránh khỏi cảm thấy lo âu, cô thở dài, trong thời gian ngắn cả người như chìm vào cơn sóng nhỏ.

 

Càng nghĩ càng sa sút, Thịnh Nịnh nằm sấp ngẩn người trên bàn.

 

Nằm sấp một lát, trong máy tính vang tin nhắn nhắc nhở, cô tưởng là công việc nên bò dậy ngồi thẳng người híp mắt xem xét.

 

Là thông báo xin kết bạn, tên là: Lục Gia Thanh.

 

Hai người ở trong một nhóm WeChat, Lục Gia Thanh muốn kết bạn cô rất đơn giản nhưng cũng tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, từ đầu đến cuối vẫn chưa kết bạn với nhau trên WeChat.

 

Có thể là bởi vì anh ta dự định đến làm việc ở Yến Thành, muốn hỏi cô vấn đề gì đó mới kết bạn.

 

Thịnh Nịnh dùng chuột bấm chữ đồng ý, thuận tiện thêm ghi chú cho anh ta cho nên có một hộp thoại nhảy ra trên màn hình rất nhanh.

 

Lục Gia Thanh: “Wow nhanh quá.”

 

Lâu rồi cô và Lục Gia Thanh không gặp nhau, nói chuyện cách một chiếc màn hình khiến cô cảm thấy xa lạ.

 

Theo lý mà nói, không phải lời nói đầu là “Xin chào” hoặc “Đã lâu không gặp” hoặc các câu khách sáo gì khác sao?

 

Đối với bạn học đã lâu không gặp này, chỉ là nói một câu đơn giản khách khí gì đó thôi, nếu nói những câu quá thích quá nhiệt tình cũng không thích hợp.

 

Thịnh Nịnh suy nghĩ nửa ngày trời, trước tiên gửi một icon cười trộm sau đó mới trả lời một câu.

 

Thịnh Nịnh: “Đúng lúc nhìn thấy thôi.” 

 

Lục Gia Thanh: “Vậy tớ thật may mắn.”

 

Thịnh Nịnh không biết nên trả lời tiếp thế nào, đành phải gửi một cái icon.

 

Người phát minh ra những gói biểu tượng cảm xúc này thật sự quá vĩ đại, đúng là cứu tinh

cho kiểu người không giỏi xã giao như cô.

 

Lục Gia Thanh: “Đang bận sao?”

 

Thịnh Nịnh: “Ừm, đang đi làm.”

 

Lục Gia Thanh: “Vậy lát nữa rồi nói chuyện, tớ không quấy rầy cậu nữa.”

 

Thịnh Nịnh thở phào nhẹ nhõm.

 

Kết thúc cuộc trò chuyện khô khốc, cô bấm vào vòng bạn bè của Lục Gia Thanh, vòng bạn bè của anh ta thiết lập chỉ thấy các bài viết trong nửa năm, bình thường là ảnh phong cảnh ý cảnh hoặc ảnh đồ ăn chụp ở nước ngoài, hoặc là một vài câu ngắn không tương xứng với hình ảnh miêu tả tâm trạng.

  

Đây hoàn toàn là một vòng bạn bè của một chàng trai có cuộc sống đơn giản và bình thường, không có đăng ảnh mặt mũi nên Thịnh Nịnh cũng không biết bây giờ trông anh ta như thế nào.

 

Thịnh Nịnh thoát khỏi vòng bạn bè của anh ta, bởi vì một đoạn nhạc đêm kia nên cảm xúc chán nản của cô đã giảm hơn phân nửa sau đó chuyển sang làm việc mà chị Lệ dặn dò cô.

 

Đợi đến khi tan tầm, trên đường ngồi tàu điện ngầm về nhà, cô nhận được tin nhắn của Lục Gia Thanh.

 

Lục Gia Thanh: “Tan tầm chưa?”

 

Thịnh Nịnh: “Tan tầm rồi.”

 

Sau đó không có gì để nói, cô cũng không biết phải nói gì.

 

Lục Gia Thanh: “Buổi chiều tớ có vào vòng bạn bè của cậu.”

 

Quả nhiên lướt vòng bạn bè sau khi kết bạn là hành động chung của tất cả mọi người.

 

Lục Gia Thanh: “Không nhìn thấy mặt mũi hiện tại của cậu nơi.”

 

Thịnh Nịnh không nghĩ nhiều, vì thế trả lời anh ta: “Vậy tớ gửi ảnh cho cậu coi ha.”


 

Sau đó cô lướt trong album ảnh trong điện thoại, trong điện thoại của cô có rất ít ảnh chụp tự sướng, hơn nữa nếu có cũng là ảnh lén chụp, biểu cảm có xấu có đẹp, gửi cho một chàng trai lâu rồi không gặp cũng thấy sao sao ấy.

 

Phần lớn những bức ảnh còn lại là do Thịnh Thi Mông chụp cho cô, Thịnh Thi Mông rất tự tin với trình độ chụp ảnh của mình, mỗi lần đều nói nếu mình học phiên dịch quá uổng, sau này tốt nghiệp mà không có việc làm thì có thể đi làm nhiếp ảnh gia chụp chân dung cho các chị gái xinh đẹp, cũng có thể nuôi sống bản thân.

 

Ảnh Thịnh Thi Mông chụp rồi gửi cho cô đều đã chỉnh sửa, còn thêm bộ lọc, Thịnh Nịnh cảm thấy không chân thực.

 

Chọn nửa ngày cũng không chọn tấm nào ra hồn nên đành thôi, đúng lúc này Lục Gia Thanh trả lời tin nhắn lại.

 

Lục Gia Thanh: “Ha ha không cần đâu.”

 

Lục Gia Thanh: “Tớ cảm thấy gặp mặt trực tiếp còn nhìn rõ hơn là xem ảnh, cậu nói đúng không?”

 

Nếu coi những kỷ niệm ngây thơ của hồi Trung học là tình bạn thuần khiết thì thật ra mối quan hệ giữa cô và Lục Gia Thanh cũng không tệ, hơn nữa từ khi tốt nghiệp Đại học hai người cũng chưa liên lạc cũng chưa từng gặp mặt nhau, hai người đã trưởng thành rồi, dù trước kia có thế nào thì chắc chắn bây giờ cũng thay đổi.

 

Sau này cô sẽ định cư ở Yến Thành, Lục Gia Thanh cũng phải đến làm việc ở Yến Thành, anh ta sẽ là một trong những mối quan hệ của cô.

 

“Đến trạm chưa chị?”

 

Mãi cho đến khi Thịnh Thi Mông đánh một giấc trưa trên vai cô xong mới mở mắt hỏi, Thịnh Nịnh mới lấy lại tinh thần từ đủ loại suy nghĩ và đánh giá.

 

“Còn có hai trạm nữa.” Thịnh Nịnh nói.

 

Thịnh Thi Mông che miệng ngáp ngắn một chút, đôi mắt buồn ngủ vô tình liếc trên điện thoại của Thịnh Nịnh, hỏi đại một câu: “Chị đang nói chuyện phiếm với ai vậy?”

 

Thịnh Nịnh: “Lục Gia Thanh.”

 

Không hiểu sao Thịnh Thi Mông cảm thấy cái tên này nghe quen quen nhưng nghe ở đâu thì không nhớ nổi, vì thế cau mày dùng sức suy nghĩ, rốt cuộc cũng hơi hơi ấn tượng.

 

“... Là bạn học Trung học với chị đúng không?”

 

Trong trí nhớ của cô ấy, dường như có một cái tên này.

 

“Ừm.”

 

Được Thịnh Nịnh nhắc nhở, Thịnh Thi Mông mới bừng tỉnh: “À à, em nhớ rồi, chính là đàn anh lớp chị len lén tới tìm em hỏi thăm sở thích của chị!”

 

“Đúng vậy, chính là em nói cho cậu ấy biết chị thích uống sữa bò vị chuối.” Thịnh Nịnh thản nhiên nói: “Sau đó chị được tặng sữa bò vị chuối cả nửa học kỳ.”

 

“Chị thích mà, em cũng không nói sai.” Thịnh Thi Mông hào hứng nói: “Hai người nói gì vậy? Cho em hóng hớt với.”

 

Thịnh Nịnh trực tiếp đưa điện thoại cho em gái, cũng không phải nói chuyện không nên nói, đưa em gái xem cũng không sao cả.

 

Thịnh Thi Mông lướt lướt tin nhắn sau đó cạn lời nói: “Moá nó, phụ nữ thật lạnh lùng.”

 

“Bảy tám năm không gặp cũng không biết nói chuyện gì, sao chị nhiệt tình cho được?”

 

Thịnh Thi Mông nhỏ giọng oán thầm: “Em thấy bình thường chị rất nhiệt tình với sếp Ôn thì có.”

 

Thịnh Nịnh và Ôn Diễn hay nói chuyện về chuyện Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông, mỗi lần trò chuyện xong, Thịnh Nịnh sẽ gửi ảnh chụp màn hình đoạn chat này cho Thịnh Thi Mông xem, đề phòng chuyện hai chị em kéo lông dê bị lộ tẩy.

 

“Sao có thể giống nhau được?” Thịnh Nịnh nói: “Chị nhiệt tình với sếp Ôn là để kiếm tiền.”

 

“Không kể là vì cái gì, anh đối xử với sếp Ôn nhiệt tình hơn đàn anh, đây là sự thật.”

 

Thịnh Thi Mông bấm bàn phím ảo, bấm bấm gõ gõ vài cái.

 

Thịnh Nịnh: “Em làm gì vậy?”

 

Sau đó đưa tay định lấy điện thoại lại.

 

“Thay chị trả lời tin nhắn." Thịnh Thi Mông vừa đứng dậy né tránh Thịnh Nịnh, chỉ có điều mấy giây sau đã cười tủm tỉm trả lại điện thoại cho cô: “Đàn anh xem rồi, chị thu hồi  cũng vô dụng.”

 

Thịnh Nịnh cúi đầu nhìn, Thịnh Thi Mông thay cô nhắn tin một câu “Cậu có muốn cùng đi ăn cơm không?”.

 

“Rõ ràng lời khi nãy anh ấy nhắn là ám chỉ muốn gặp mặt chị.” Thịnh Thi Mông cười nói: “Bạn học cũ gặp nhau ăn cơm gì đó thôi, đi thôi đi thôi.”

 

Bởi vì sợ gặp mặt không có đề tài nói chuyện sẽ quá xấu hổ, Thịnh Nịnh còn đang do dự, bây giờ thì tốt rồi, Thịnh Thi Mông nhắn một cú, cô cũng không cần do dự nữa.

 

*

 

Tết Nguyên Tiêu xong là đến lễ khai giảng, Thịnh Nịnh còn phải bận rộn với luận văn tốt nghiệp, Lục Gia Thanh cũng phải đợi đến đầu xuân mới trở về nhưng bởi vì năm nay nhà anh ta có trưởng bối tổ chức lễ đại thọ cho nên mới về nước sớm dự kiến, đến lúc đó còn phải trở về trường học một chuyến.

 

Đến Yến Thành sớm cũng tốt, tới để làm quen với thành phố mình sắp làm việc này.

 

Mặc dù nghỉ Tết Nguyên Tiêu không phải là ngày nghỉ lễ theo luật định nhưng chỉ có ngày này là Thịnh Nịnh có thể tan tầm sớm.

 

Thời gian tiệc rượu ấn định vào buổi chiều, đến buổi tối các vị khách đều rải rác hoặc tụ họp lại thành tiệc rượu nhỏ, đến lúc đó Ôn Diễn sẽ đi ăn cơm tối với các ông lớn tai to mặt lớn, đều là người trong nước, tất nhiên là không cần phiên dịch ở đây, chỉ cần trợ lý Trần hoặc thư ký Trương đi cùng là được.

 

Vì vậy, công việc của Thịnh Nịnh có thể kết thúc trước bữa tối.

 

Kỹ năng quản lý thời gian thức tỉnh, Thịnh Nịnh tận dụng thời gian hẹn thời gian gặp mặt với Lục Gia Thanh vào ngày Tết Nguyên Tiêu.

 

Thịnh Thi Mông vốn không định can thiệp vào Thịnh Nịnh sẽ mặc gì đi tiệc rượu hôm nay, nhân vật chính trong tiệc rượu cũng không phải các cô, hơn nữa hôm nay trong tiệc rượu sẽ có các minh tinh tham dự, chênh lệch giữa minh tinh và người thường bày rành rành ra đó, dù xinh đẹp đến mấy cũng có các minh tinh nữ xinh đẹp khác.

 

Nhưng sau bữa tiệc rượu, Thịnh Nịnh sẽ trực tiếp đi ăn cơm với Lục Gia Thanh, tính chất này lại khác.

 

“Mặc cái này mặc cái này đi.” Thịnh Thi Mông chủ động đề nghị chọn quần áo cho Thịnh Nịnh, cô ấy chọn chọn lựa lựa một lát, cuối cùng chọn ra chiếc váy đẹp nhất: “Đảm bảo nhức nách luôn nhá.”

 

Thịnh Nịnh đi mặc thử, Thịnh Thi Mông không khỏi cảm thán: “Trời ạ, mắt mình thật là toẹt vời.”

 

Sau đó lại lôi kéo Thịnh Nịnh ngồi trước bàn trang điểm.

 

“Nào, hôm nay chuỵ trang điểm cho em nhá.”

 

“Chị sẽ tự trang điểm.” Thịnh Nịnh nói.

 

“Nhiều nhất trình độ của chị cũng chỉ mới giai đoạn bắt đầu, nếu thật sự biết trang điểm thì có thể thay đổi một người, thậm chí nếu có kỹ thuật tốt còn có thể đổi đầu.”

 

Thịnh Nịnh biết có người trang điểm có thể so sánh với đổi đầu, chỉ là cô không quá tin Thịnh Thi Mông: “Em lợi hại như vậy sao?”

 

Một người học phiên dịch, chứ không phải học trang điểm.

 

“Dù sao cũng mạnh hơn chị.” Thịnh Thi Mông nói: “Chờ trang điểm xong thì chị sẽ biết cái gì gọi là nhan sắc đỉnh cao ngoài đời.”

 

Chờ Thịnh Thi Mông khuấy đảo đảo điên trên mặt cô hơn nửa ngày, cuối cùng rời khỏi gương trang điểm.

 

“Chị coi đi.”

 

Thịnh Nịnh nhìn mình trong gương, gì cũng không nói, chỉ giơ ngón tay cái với Thịnh Thi Mông để hiển thị lời khen ngợi ở mức độ cao nhất.

 

Thịnh Thi Mông chống nạnh, kiêu ngạo ngẩng đầu lên.

 

“Bốn năm Đại học của em cũng không uổng phí đúng không? Chờ sau khi tốt nghiệp nếu không tìm được việc làm, em sẽ mở một studio chụp ảnh, chuyên trang điểm chụp ảnh chân dung cho các chị gái, không thể giàu có nhưng chắc chắn có thể nuôi sống bản thân.”

 

Sau khi trang điểm cho Thịnh Nịnh xong, Thịnh Thi Mông hẹn đi tiệc rượu với Ôn Chinh nên đã đi trước.

 

Thịnh Thi Mông đi rồi, Thịnh Nịnh ngồi trước gương nhìn mình ngẩn người, trang điểm quá xinh đẹp, cô nhìn mình trong gương cũng sửng sốt luôn.

 

Cứ nhìn mình như vậy cho đến khi trợ lý Trần gửi WeChat bảo anh ta đến rồi, Thịnh Nịnh mới vội vàng cầm túi xách xuống lầu.

 

Trợ lý Trần ngồi trong xe chờ Thịnh Nịnh, chờ thấy bóng dáng Thịnh Nịnh xuống lầu, hạ cửa xe búng tay với cô một cái.

 

“Thịnh Nịnh, bên này này.”

 

Thịnh Nịnh quấn áo khoác lớn nhìn thấy anh ta, vội vàng đi bước nhỏ tới.

 

Cô mang giày cao gót khá cao, sợ đi quá nhanh sẽ ngã cho nên không dám sải bước rộng, nhìn cô đi từng bước nhỏ rất thú vị.

 

Cửa xe của ghế lái phụ được mở ra, trợ lý Trần vốn định mở miệng trêu ghẹo cô hai câu, chờ sau khi cô ngồi vào trong xe, vẻ mặt thoáng sửng sốt không nói lời nào.

 

Thịnh Nịnh nhìn anh ta sửng sốt, mím môi cười cười: “Em đặc biệt mời cao thủ tới trang điểm cho em, cũng không tệ lắm chứ?”

 

“Rất đẹp.” Trợ lý Trần cũng cười: “Con gái các em trang điểm xong thật sự không giống nhau.”

 

Được khen ngợi, biểu cảm nhỏ trên mặt Thịnh Nịnh lại càng vui vẻ hơn một chút.

 

Chênh lệch giữa người với người chính là lớn như vậy, có người nói chuyện với cô giống như tắm mình trong gió xuân, có người nói chuyện với cô lại giống như kẹp súng mang gậy.

 

Đến khách sạn tổ chức tiệc rượu, trợ lý Trần nói: “Anh hỏi thư ký Trương ở đâu trước rồi chúng ta đến tụ hội với cậu ấy.”

 

Gọi điện thoại tới, thư ký Trương nói tiệc rượu còn chưa chính thức bắt đầu, khách khứa cũng chưa tới đông đủ cho nên anh ta đang đi theo tổng giám đốc Ôn chào hỏi các vị khách mời đến sớm.

 

“Ừm, tôi và Thịnh Nịnh ở dưới lầu rồi.”

 

“Mau lên đây.” Thư ký Trương nói: “Moạ hắn nhiều người dễ sợ, có người tổng giám đốc không nhớ là ai, tôi sợ đầu óc tôi ngu ngốc cũng không nhớ ra là ai, cậu đến mau đi.”

 

Cúp điện thoại, trợ lý Trần vừa mới ấn thang máy đi lên, đột nhiên phía sau có một giọng nói vui vẻ.

 

“Thịnh Nịnh! Đàn anh!”

 

Thịnh Nịnh và trợ lý Trần đồng thời quay đầu lại, Cao Nhị mặc váy nhỏ đang chạy về phía hai người.

 

Bởi vì hôm nay có mặt các minh tinh nữ cho nên cô ấy cố ý ăn mặc một phen, còn cao cấp hơn cuộc họp thường niên, kiểu tóc và trang điểm đều là cố ý đi tìm chuyên gia trang điểm tới làm.

 

“Đàn em.” Trợ lý Trần tỏ vẻ kinh ngạc thán phục: “Thiếu chút nữa là không nhận ra rồi.”

 

“Chắc chắn rồi, tốn đốn tiền mà vẻ.” Cao Nhị nhướng mày, lại quay sang thổi cầu vồng* với Thịnh Nịnh: “Cậu đẹp quá! Quả thật là dáng vẻ minh tinh nữ, ai dám nghĩ cậu là một người bình thường chứ.”

 

*Nói những lời hay ý đẹp, không tiếc lời khen ngợi nhau.

 

“Cậu cũng đẹp.” Thịnh Nịnh nói: “Trong showbiz không có cậu là một tổn thất lớn.”

 

Trợ lý Trần nghe hai cô gái thổi cầu vồng cho nhau, ý cười trên mặt càng ngày càng đậm.

 

Chờ lên thang máy, Cao Nhị lại tò mò hỏi Thịnh Nịnh: “Cậu trang điểm đẹp quá, là studio nào thế? Giới thiệu cho tớ đi.”

 

“Thi Mông trang điểm cho tớ.”

 

“Đậu xanh rau má, kỹ thuật trang điểm của em ấy lại trâu bò thế hả?” Cao Nhị kinh ngạc kêu to: “Giấu nghề nghe, hại tớ còn cố ý đi mời chuyên gia trang điểm, biết trước tớ cũng nhờ em ấy trang điểm rồi.”

 

Thịnh Nịnh cảm thấy đây không phải là chuyện lớn gì, vì thế nói: “Nếu lần sau cậu tham gia bữa tiệc gì thì cứ bảo em ấy trang điểm cho cậu.”

 

“Chắc chắn là vậy rồi.” Cao Nhị dùng sức gật đầu.

 

Thật ra Cao Nhị còn chú ý tới chiếc váy trên người Thịnh Nịnh nhưng cô ấy biết thương hiệu gì nên không hỏi.

 

Đây là mẫu váy giới hạn của năm ngoái, lúc ấy cô ấy cũng muốn mua nhưng chiếc váy này thiết kế theo kiểu cúp ngực, hai tay áo thiết kế như lồ ng đèn theo kiểu trễ vai cho nên ít nhất phải có đường cong vai cổ và lưng, lúc ấy cô ấy và các chị em đã la hét phải đến phòng tập thể dục tập luyện ra hồn để mua chiếc váy này, sau đó cũng vì chứng trì hoãn mà chậm trễ đến bây giờ.

 

Nhưng có người trời sinh đã có đường cong đẹp, lưng Thịnh Nịnh rất gầy, cổ và vai cũng thon dài thẳng tắp, lúc cô cúi đầu nhìn điện thoại, sau lưng lộ ra một phần đường cong hơi cong xuống dưới, giống như chiếc cổ thiên nga xinh đẹp duyên dáng.

 

Đến sảnh chính tiệc rượu, tháp champagne cao chót vót đứng sừng sững ở giữa sảnh chính, ánh đèn huy hoàng sáng ngời phản chiếu toàn bộ hội trường lộng lẫy, lúc này đã có khá nhiều người, họ ăn nhẹ uống rượu nói chuyện phiếm với nhau.

 

Cao Nhị tạm thời chia tay hai người: “Giờ tớ tới chỗ bố tớ chào hỏi trước, lát nữa gặp lại nha.”

 

Hội trường tiệc rượu quá lớn, Thịnh Nịnh dùng ánh mắt tìm nửa vòng mới nhìn thấy Ôn Diễn và thư ký Trương.

 

Ôn Diễn mặc một thân tây trang giày da, từ đầu đến chân đều được chế tác thủ công, thiết kế cầu kỳ, kiểu dáng tinh tế phù hợp, quần tây ôm lấy một đôi chân dài gầy nhưng rắn chắc, thân trên chính là tôn lên bờ vai rộng chiếc eo thon, nhất là đường cong eo sau lưng tây trang, sự thật chứng minh chiếc eo nhỏ của người đàn ông còn có lực sát thương hơn eo nhỏ của phụ nữ.

 

Một tay anh giơ ly champagne nói chuyện với mọi người, trên cổ tay lộ ra đồng hồ mặt gương sapphire* cùng với cúc tay áo màu bạc phát sáng dưới ánh đèn tiệc càng thêm rực rỡ, phát ánh hào quang chói mắt “Tôi rất quý người phàm không xứng”.

 

*Đá Sapphire còn gọi là đá lam ngọc – một loại đá được hình thành bởi cương thạch, nó mang vẻ đẹp tinh tế nhưng không kém phần lộng lẫy. Đá có độ cứng được tính theo thang Mohs là 9. Sapphire có màu sắc phong phú, nổi bật nhất là màu xanh dương đậm, ngoài ra còn có các màu xanh phớt, xanh có ánh hồng, ánh tía… Đá Sapphire bóng, trong, không lẫn tạp chất là loại đá cao cấp, có giá trị không kém gì kim cương.

 

Anh mang một căn hộ trên tay.*

 

*Chắc là giá chiếc đồng hồ bằng giá một căn hộ.

 

Trong lòng Thịnh Nịnh kêu gào, đây quả thực chính là phí phạm của trời!

 

Lúc này thư ký Trương đang nói nhỏ với Ôn Diễn người mời anh là ai.

 

“Tổng giám đốc Trương của Garry Entertainment.”

 

Giọng điệu Ôn Diễn nhàn nhạt: “Tôi biết.”

 

Đầu tiên là thư ký Trương kinh ngạc một chút, sau đó lấy lại tinh thần rất nhanh, lễ phép chào hỏi tổng giám đốc Trương.

 

“Úi, thư ký của tổng giám đốc Ôn còn cùng họ với tôi nha.” Tổng giám đốc Trương cười nói.

 

“Họ Trương là một họ lớn.” Thư ký Trương cũng cười nói: “Một tiền bối trong phòng làm việc chúng tôi cũng họ Trương.”

 

“Vậy có thể nói công ty chúng tôi rất có duyên với Hưng Dật rồi.” Tổng giám đốc Trương giơ ly rượu, dường như lơ đãng nói: “Vừa lúc hôm nay tôi cũng có mang theo một nghệ sĩ nữ tới, cũng là họ Ôn.”

 

Thấy Ôn Diễn không có phản ứng gì, tổng giám đốc Trương lại hỏi: “Không biết tổng giám đốc Ôn có hứng thú gặp mặt một chút hay không?”

 

Thư ký Trương đang muốn từ chối thay Ôn Diễn thì nghe Ôn Diễn đột ngột đáp: “Có thể.”

 

Trong thời gian ngắn thư ký Trương kinh ngạc nhìn về phía Ôn Diễn.

 

Moạ kiếp, tổng giám đốc Ôn đổi tính hả?

 

“Vậy tổng giám đốc Ôn chờ tôi một lát, tôi đi gọi cô ấy tới.”

 

Tổng giám đốc Trương vừa rời đi, lúc này thư ký Trương mới thì thầm với Ôn Diễn: “Trợ lý Trần và phiên dịch viên Thịnh đã đến rồi.”

 

Ôn Diễn: “Ở đâu?”

 

Anh vừa hỏi, thì thấy trợ lý Trần với Thịnh Nịnh đã đi về phía này.

 

Khi trợ lý Trần đến, thư ký Trương lập tức thở phào nhẹ nhõm.

 

“Tổng giám đốc, vậy tôi đi vệ sinh chút.”

 

“Đi đi.”

 

Trợ lý Trần đi tới, không cần quan tâm đ ến việc mình tới sớm hay muộn, trước tiên cứ tìm cái cớ cho mình đã: “Xin lỗi tổng giám đốc, trên đường bị tắc đường nên đến muộn một chút.”

 

Ôn Diễn ừ một tiếng, nhìn cô gái bên cạnh trợ lý Trần.

 

Người đàn ông có lông mày rậm và đôi mắt đẹp trai, đôi mắt đó rất sâu, lúc lạnh lùng thì có vẻ rất khó gần nhưng một khi đã trộn lẫn một cảm xúc khác thì lại càng đẹp hơn, cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng.

 

Một chiếc váy đen đơn giản, thiết kế cúp ngực để lộ toàn bộ xương quai xanh và đường nét vai cổ xinh đẹp mịn màng. Trang điểm hơi dày nhưng cũng vừa phải, đôi môi tươi tắn nhẹ nhàng, có màu dâu tây trong sáng tạo nên một vẻ đẹp lung linh, dưới ánh đèn d ái tai và xương quai xanh lộ ra ngoài cũng được phết một lớp ánh sáng lấp lánh bởi ánh trăng bị đánh cắp.

 

Thịnh Nịnh bị anh nhìn mà hai má phát sốt, cô cau mày quay đầu, giả bộ ho khan một cái.

 

Aishh chết tiệt, người đàn ông này đẹp trai quá,

 

“Trần Thừa.” Ôn Diễn thấp giọng ra lệnh, đưa ly rượu trong tay cho trợ lý: “Đi lấy cho tôi một ly champagne mới.”

 

Trợ lý Trần gật đầu: “Vâng.”

 

Khi trợ lý Trần cũng rời đi, Thịnh Ninh đang định hỏi tôi phải làm gì thì Ôn Diễn lại lên tiếng.

 

“Sao lại đỏ mặt?”

 

Thịnh Nịnh nghĩ rằng anh sẽ phân phó gì đó nên bị vấn đề này đánh ngã sấp mặt.

 

Ôn Diễn hơi nhướng mày, ánh mắt lại trở về trên mặt cô, lười biếng hỏi: “Mặc ít như vậy còn nóng sao?”

 

Tay Thịnh Ninh buông thõng bên người siết chặt vạt áo vô thức, cũng không chịu thua kém anh: “Sếp Ôn, anh mặc nhiều như vậy, chẳng trách tai anh đỏ bừng.”

 

Ôn Diễn cau mày, trong tiềm thức lấy đầu ngón tay sờ lên lỗ tai mình.

 

“Tôi nói dối anh.” Thịnh Ninh thực hiện thành công thì nghiêng đầu nhướng mày: “Sếp Ôn, lỗ tai anh đỏ hay không anh cũng không biết à?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!