Thịnh Nịnh tức giận đến mức rượu xông lên não không phản bác lời anh mà yên lặng ngồi xổm trên mặt đất vò vò xoa xoa tuyết.
Ôn Diễn cho rằng cô còn muốn làm gia đình người tuyết mini nên không để ý tới cô.
Khi anh đắp, lăn hai quả cầu tuyết rồi đặt quả cầu tuyết nhỏ ở trên, quả cầu tuyết lớn ở dưới, mặc dù không có dụng cụ làm mũi và mắt nhưng có thể nhìn thấy thân hình mũm mĩm của người tuyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Diễn liếc mắt nhìn người tuyết mini do Thịnh Nịnh làm, trong giọng nói lạnh lùng xen lẫn vài phần khinh thường.
“Thấy chưa? Đây mới là người tuyết này.”
Trả lời anh là quả cầu tuyết Thịnh Nịnh ném tới.
Cô vo tròn quả cầu tuyết rồi ném mạnh vào chân anh.
Cãi tay đôi với anh thì anh chẳng mất sợi lông nào, có giỏi thì “đấu một trận” ném tuyết thống khoái với cô đi.
Quả cầu tuyết đập vào ống quần Ôn Diễn sau đó nhanh chóng bể thành tuyết vụn.
Biểu cảm Ôn Diễn không thể tin nhìn cô: “Cô dám ném tôi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lòng Thịnh Nịnh không hề áy náy, “kiên cường” trả lời: “Đáng đời, ai bảo miệng anh thúi mỉa mai tôi.”
Môi Ôn Diễn giật giật hỏi: “Uống rượu nên cô to gan hơn đúng không?”
“Gan tôi to sẵn rồi.” Thịnh Nịnh khom lưng nắm một nắm tuyết trong tay: “Nếu không phải anh có tiền, ai thèm quen anh.”
Người đàn ông vừa nghe lời này, tức giận lạnh lùng liếc cô một cái rồi tiện tay nắm lấy một nắm tuyết sau đó ném thẳng vào mặt cô.
Động tác của anh rất nhanh, Thịnh Nịnh không kịp phản ứng tránh đi nên cục tuyết bay thẳng vô mặt.
Cô dùng tay phủi tuyết trên mặt, miệng phụt phụt hai cái cho tuyết rớt xuống rồi hét to: “Tôi ném chân anh! Sao anh lại ném mặt tôi hả!!”
Ôn Diễn mỉa mai: “Do cô ném lệch thôi.”
Anh chờ đó cho tôi!
Thịnh Nịnh vì chứng minh cho anh thấy mình không ném lệch, nên không cam lòng vào thế yếu nhanh chóng cầm một nắm tuyết từ trên mặt đất rồi ném vào người anh.
Người đàn ông phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu dễ dàng tránh được sự “tấn công” của quả cầu tuyết từ cô.
Thịnh Nịnh cũng không phải kiểu người dễ dàng nhận thua, thua keo này ta bày keo khác, cục này không trúng, cô ném cục khác.
Nhưng ngay cả ném mấy cái cũng không trúng Ôn Diễn mà ngược lại, cánh tay, bụng và chân của cô đều liên tiếp trúng chiêu.
Thịnh Nịnh tức giận đến mức mất hết lý trí, trực tiếp ngồi xổm xuống, hai cánh tay vùi vào trong tuyết, ôm một đống tuyết lớn lên rồi đứng dậy cất chân bay thẳng tới trước mặt người đàn ông, cô tính bỏ việc “công kích” từ xa đi, trực tiếp cho anh một đòn vật lý cận chiến nghiêm trọng.
Người đàn ông nhìn bộ dáng hùng hổ dữ tợn của cô nàng thì cũng sửng sốt một chút, thế mà cũng không tránh đi, chỉ muốn nhìn xem có phải cô thật sự uống say đến mức đầu óc lên mây mới dám làm như vậy với anh hay không.
Kết quả bởi vì cô gái này chạy quá nhanh trong tuyết, chân trái chân phải “hun hít” nhau nên đã ngã sấp mặt khi cách anh vài bước.
Bụp một tiếng, cả người đều vui vào trong tuyết.
Thịnh Nịnh ngã xuống, rồi nằm sấp tại chỗ nửa ngày không có phản ứng, sau đó cô nghe thấy tiếng cười trầm thấp nhưng sảng khoái của Ôn Diễn.
Diện tích cây xanh trên quảng trường công cộng rộng lớn, tiếng gió lạnh gào thét kèm theo những bông tuyết đột ngột, người đàn ông bị cô làm rộn đến mức cười thoải mái, cười thẳng đến không nhịn được mới vịn trán thở dài, tiếng cười trầm thấp tràn ra từ cổ họng giống như đàn cello tấu lên nhưng khi nó bay vào tai Thịnh Nịnh lại không dễ nghe như vậy, còn rất chi là chói tai, đây là đang vũ nhục nhân cách của cô.
Anh cười đủ rồi cuối cùng nhớ đến phải quan tâm cái người nằm trên mặt đất.
“Cô còn muốn nằm sấp trên mặt đất bao lâu nữa?”
Thịnh Nịnh vẫn không nhúc nhích gì, cô quyết định ít nhất trước khi lạnh đến mất đi ý thức thì phải có tôn nghiêm coi toàn bộ lời nói của anh như đánh rắm.
“Làm người quá mệt mỏi nên muốn biến thành kem có phải không?”
Một bàn tay to nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô, còn cô vẫn đang giả chết.
Ôn Diễn đành phải khom lưng, đưa một tay kéo Thịnh Nịnh bị vùi trong tuyết lên nhưng vừa mới kéo cô lên, cô nàng lại đặt mông ngồi trên mặt đất.
Anh nhíu mày, ngồi xổm một gối về phía cô, một cánh tay khoác lên đầu gối, tay kia vẫy vẫy trước mắt cô.
“Thịnh Nịnh, ngã choáng váng rồi à?”
Thịnh Nịnh nhìn thấy ý cười khóe mắt anh còn chưa kịp biến mất, cắn răng rầu rĩ nói: “Anh cười cái mông.”
Ôn Diễn nhếch môi hỏi ngược lại: “Gì đây? Mình làm chuyện ngu ngốc còn không cho người ta cười nữa hả?”
“Đó là chuyện ngoài ý muốn.” Thịnh Nịnh chỉ trích lại ngược anh: “Chơi ném tuyết thôi mà, sao anh nghiêm túc dữ vậy?”
“Đó mà là chơi ném tuyết?” Ôn Diễn nhớ lại bộ dáng hung thần ác sát* vừa rồi của cô chạy tới mình, hừ lạnh nói: “Tôi thấy cô là muốn ăn tươi nuốt sống tôi thì có.”
*Loại người hung ác, tàn bạo, bất trị.
Thịnh Nịnh trừng mắt nhìn anh một cái: “Đó là anh chọc tôi.”
“Chọc cô thì cô đi ăn sống người ta?” Ôn Diễn hỏi: “Có cô gái nào giống cô không?”
Thịnh Nịnh không cam lòng yếu thế mà hỏi ngược lại: “Còn anh là đàn ông, chơi ném tuyết thôi mà, anh không nhường tôi một chút, anh có phong độ lịch sự không?”
Giọng điệu Ôn Diễn thản nhiên: “À, kỹ năng không bằng người ta bắt đầu nói nam nữ.”
“Đó là do anh có kinh nghiệm hơn tôi.” Thịnh Nịnh biện giải cho mình: “Quê tôi chưa từng có tuyết lớn như vậy, sau khi tôi tới Yến Thành học Đại học mới bắt đầu chơi ném tuyết.”
“Tôi cũng bắt đầu chơi sau khi học Đại học.” Ôn Diễn khinh miệt liếc cô một cái: “Hơn nữa sau khi tốt nghiệp Đại học cũng chưa từng chơi như vậy, nếu tính ra, kinh nghiệm chơi ném tuyết của tôi còn không nhiều bằng cô.”
Thịnh Nịnh không tin: “Trước khi vào Đại học, anh chưa từng chơi sao?”
Không hiểu sao Ôn Diễn lại nói: “Không ai chơi cùng thì chơi kiểu gì, chơi một mình thì có khác thằng ngốc đâu?”
Không có ai đi cùng nghĩa là gì? Là không có người chơi cùng hay từ nhỏ anh đã lạnh lùng không cần người thân, không cần người chơi cùng?
Thịnh Nịnh còn muốn tiếp tục nghi ngờ, bị anh trầm giọng ngắt lời nhắc nhở: “Nếu không dậy thì quần sẽ ướt đấy, chỗ tôi không có quần cho cô đâu.”
Cô vội vàng đứng dậy, sờ mông theo bản năng.
May, mới ngồi một chút, quần không ướt.
Ôn Diễn nhìn thấy cô không kiêng dè gì mà sờ mông trước mặt mình, quay đầu tránh đi và chậc một tiếng.
Tuyết càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu sẽ dừng lại, gần như tuyết rơi ngập cẳng chân đầu gối rồi.
Ôn Diễn ngẩng đầu nhìn tuyết càng ngày càng rơi nhiều, há miệng hỏi cô: “Chơi đủ chưa…”
Chữ cuối mới nói một nửa, ai ngờ Thịnh Nịnh đã thừa dịp anh ngẩng đầu nhìn trời từ sớm rồi nhanh chóng bốc một nắm tuyết trên mặt đất, không nể tình mà ném thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của anh,
Ôn Diễn đã bị đánh lén, còn ăn một miếng tuyết.
Anh giơ tay phủi lau tuyết trên mặt đi, khuôn mặt đẹp trai đen thui, ánh mắt nặng nề nhìn cô.
“Chơi đủ rồi.”
Thời tới là phải báo thù, Thịnh Nịnh vừa cảm thấy sảng khoái vừa cảm thấy sợ, vội vàng trả lời anh rồi cất bước chạy vèo vèo ra ngoài.
Chân người đàn ông dài, đi trên tuyết cũng đi nhanh hơn cô, anh nhanh chóng đuổi theo rồi giữ cánh tay của cô gái.
Thịnh Nịnh sợ tới mức bả vai run rẩy, cũng không dám quay đầu lại, cái miệng cãi chày cãi cối: “Vừa rồi anh cũng ném mặt tôi, tôi đây là ăn miếng trả miếng…”
“Tôi dắt cô đi.” Ôn Diễn không để ý tới lời giải thích của cô, chỉ nói: “Miễn cho cô té sấp mặt.”
“...”
Thì ra là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.*
*Lấy lòng dạ xấu để đo tấm lòng tốt của người khác.
Cánh tay mạnh mẽ có lực dắt cô đi, bước chân đi trong tuyết của Thịnh Nịnh cũng trở nên nhẹ nhàng hẳn.
Hai người trở lại đại sảnh lầu một của tòa nhà nơi Ôn Diễn ở, chờ thang máy, Thịnh Nịnh thuận tiện phủi tuyết trên người mình.
Áo lông vũ của cô là màu sáng, bông tuyết dính trên đó cũng khó thấy mà Ôn Diễn mặc áo khoác tối màu nên dính một vết là thấy rất rõ.
Vừa nhìn là biết chiếc áo khoác này của anh là kiểu áo không thể ném vào trong máy giặt giặt, còn phải thường xuyên mang đến cửa hàng bảo dưỡng.
Ôn Diễn không để ý đến quần áo của mình mà ngược lại, Thịnh Nịnh thấy xót thay anh.
“Quần áo đắt tiền như vậy có thể dính nước không?” Thịnh Nịnh cũng không đợi anh trả lời, đưa tay lên: “Tôi phủi tuyết cho anh.”
Ôn Diễn cúi đầu nhìn cô phủi tuyết cho mình, nhìn thấy trên đầu cô cũng dính tuyết rất nổi bật.
“Bà cụ nhỏ.” Anh cười nhạo, cũng thuận tiện phủi tuyết trên đầu cô.
Sức lực của anh không khống chế tốt, phủi đầu Thịnh Nịnh đau.
“Nhẹ chút, đầu tôi không phải quả bóng đâu.”
Sau đó cô nhón chân giơ tay lên muốn cho anh cảm nhận một chút sức lực.
Ôn Diễn hơi ngẩng đầu lên, né tránh tay cô, còn luôn miệng châm chích chiều cao của cô.
“Đừng phí sức nữa, cô không với tới đâu.”
Nói xong anh lắc lắc đầu, cũng lắc bay không ít tuyết.
Thịnh Nịnh nhìn động tác của anh, đột nhiên bật cười một tiếng.
Ôn Diễn nhíu mày: “Cười gì?”
Thịnh Nịnh thành thật trả lời: “... Giống như chó vẫy vẫy nước.”
“...”
Không đợi anh mở miệng trả lời, Thịnh Nịnh lập tức nói: “Vừa rồi anh cũng cười tôi, huề nhau huề nhau.”
*
Trở về nhà, cơ thể lại ấm lên.
Thịnh Nịnh nhìn đồng hồ, cũng may cô không thật sự uống đến mức bất tỉnh nhân sự, nếu không ngay cả tiền tăng ca hôm nay cũng không tính rõ.
Nếu như vậy cô đã đến đây không công.
Bởi vì khi nãy cô nói anh giống chó, bên ngoài khó “động thủ”, bây giờ trong phòng chỉ có hai người, Thịnh Nịnh sợ bị anh trả thù nên vừa vào phòng làm bộ ngất xỉu, giống như bộ dáng say rượu dựa vào sofa.
Có người say rượu là say đến khi bình minh, còn có người say rượu lại là lúc tỉnh táo lúc thì mờ màng.
Ôn Diễn nhìn bộ dáng say khướt của cô nàng, cũng không biết là thật hay giả nữa.
Anh đến máy lọc nước rót một ly nước ấm rồi đi tới trước mặt Thịnh Nịnh, dùng ly nước chạm vào mặt cô.
“Uống nước cho tỉnh rượu.”
Thịnh Nịnh chậm rãi mở mắt, nhận lấy ly nước: “Cảm ơn ngài.”
“Đừng giả bộ lễ phép nữa, kêu ngài tới ngài lui.” Ôn Diễn nhíu mày: “Nhìn coi lúc nãy cô chơi ném tuyết có bao nhiêu khách khí với tôi.”
Thịnh Nịnh bị lời anh nói câm nín.
Tuy Ôn Diễn còn trẻ nhưng có lẽ là bởi vì hoàn cảnh trưởng thành rèn dũa nên khí chất của anh làm cho người ta cảm thấy bị áp bức, vô thức trở nên nghiêm túc trước mặt anh.
Dù sao có xuất thân như anh, cũng không cần phải xây dựng ấn tượng dịu dàng ân cần đi, nói một câu thực tế, dù anh có lạnh lùng đến mức nào thì cũng có rất nhiều người nịnh nọt vây quanh anh.
Bản thân cô cũng là một trong số đó.
Nhưng cũng bởi vì hôm nay uống rượu, Thịnh Nịnh nói chuyện cũng không lớn không nhỏ, tuy rằng vẫn sợ anh tính sổ sau nhưng trong lòng vẫn rất sảng khoái.
Tuổi của người đàn ông này lại không thật sự lớn đến mức có thể đè bẹp cô một bối phận, ngày nào cũng ngài tới ngài lui cũng mệt mỏi.
Cô mím môi, sửa miệng: “Được rồi, vậy anh đừng qua hôm nay lại kêu tôi không lễ phép nữa đấy.”
Ôn Diễn buồn cười nói: “Rõ ràng là cô có lễ phép gì đâu.”
“Tôi không lễ phép cũng là do anh cả.” Thịnh Nịnh phẫn nộ nói: “Nếu miệng anh không độc như vậy, chắc chắn tôi có thể sống hoà bình với anh.”
Người đàn ông nghe vậy, không để ý nhướng mày: “Vậy thì thôi, hiếm khi sống hoà bình với cô lắm.”
“Anh thích cãi nhau với người khác như vậy à?”
Ôn Diễn không nói gì.
Trong thực tế, anh cũng không nói nhiều lắm.
Ví dụ như lúc Thịnh Nịnh xã giao có lệ với anh, anh cũng không thích phản ứng với cô.
Thịnh Nịnh vừa nhắc tới, Ôn Diễn cũng cảm thấy hôm nay mình nói quá nhiều, nhiều đến mức không giống chính mình.
Anh ngồi trên sô pha đơn không nói gì nữa, vẻ mặt phức tạp, nhíu mày không biết đang suy nghĩ gì.
Khi không còn gì để nói, bầu không khí lại trở nên nặng nề.
Đột nhiên Thịnh Nịnh ngộ ra.
Bởi vì không cãi nhau nên căn bản là giữa hai người không có gì để nói.
Căn bản là giữa cô và Ôn Diễn không có lựa chọn sống hòa bình, nếu không chính là đối chọi gay gắt, nếu không chính là xấu hổ không biết nói gì cả.
Cô ôm ly nước, kiên trì mở miệng: “Tiên sinh Ôn.”
Anh thản nhiên đáp: "Hả? ”
Thịnh Nịnh vắt hết óc tìm đề tài: “Sao lúc anh ném tuyết lại ngắm chuẩn như vậy?”
“Ở trường có học một lớp học bắn súng.” Giọng Ôn Diễn tản mạn nói: “Cô lớn hơn bia nhiều như như vậy, chẳng lẽ tôi còn không ngắm chuẩn sao?”
Thịnh Nịnh chớp chớp mắt: “Lâu rồi mà vẫn còn nhớ hả?”
“Trí nhớ cơ bắp.”
“Còn xiên nướng thì sao?” Thịnh Nịnh hỏi: “Anh ăn nó sẽ không bị đau bụng thật sao?”
Ôn Diễn thở dài.
Anh không biết cô lấy suy nghĩ kỳ quái đó đâu ra nữa, giống như anh là một kẻ có bệnh tật yếu đuối vậy.
Hay là nói, cô cảm thấy tất cả kẻ có tiền đều là tên tàn phế không có người chăm sóc thì không thể tự lo cho mình?
“Xiên nướng còn ngon hơn đồ ăn canteen trước kia của tôi nhiều.” Ôn Diễn ngửa ra sau dựa vào sofa, nhắm mắt mệt mỏi nói: “Ăn ở canteen bốn năm, tôi cũng không có bệnh gì.”
Lúc học trường Quân đội, Ôn Diễn không khác gì các sinh viên khác.
Đã mặc đồng phục, còn ai quản họ tên là ai nữa đâu, là thiếu gia thiên kim nhà ai thì cũng phải đi vào tôi luyện.
Học xong, thân thể quý giá hơn nữa cũng tôi luyện ra được.
Thịnh Nịnh kinh ngạc: “Thế mà anh còn ăn canteen nữa hả?”
“...” Ôn Diễn cạn lời: “Nếu cô thật sự không có gì để nói thì có thể ngậm miệng.”
Thịnh Nịnh ngậm miệng lại.
Do cô thấy bầu không khí xấu hổ quá nên mới nói thôi.
Còn không bằng say, ít nhất lúc say sẽ không cần lo lắng về vấn đề hòa hoãn bầu không khí này nữa. Cô dứt khoát tính toán mình còn say, dựa vào sofa, nhắm mắt lại không nghĩ gì nữa.
Cũng không biết qua bao lâu, Ôn Diễn mới hỏi: “Tỉnh rượu chưa?”
Thịnh Nịnh không trả lời.
Anh cũng không đợi cô nói chuyện, thì thầm: “Tối nay cô ở ngủ đây đi.”
Đột nhiên Thịnh Nịnh mở mắt ra.
“Tôi uống rượu không đưa cô về được, bây giờ muộn quá rồi cô về một mình cũng không an toàn.” Ôn Diễn trầm giọng giải thích nhưng sau khi giải thích lại cảm thấy không cần phải giải thích, lại chậc một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Tôi vốn định để trợ lý Trần qua đêm ở đây, ai biết cậu ta lại gọi cô tới.”
Thịnh Nịnh nhỏ giọng mở miệng: “Tôi muốn hỏi một câu.”
Ôn Diễn cúi đầu ừ một tiếng: “Hỏi.”
“Thời gian qua đêm có tính là tăng ca không?”
“...”
Dưới ánh mắt sa mạc lời của Ôn Diễn, Thịnh Nịnh biết vấn đề này của mình tương đối ngu ngốc.
Nhưng cô vẫn dùng ánh mắt ôm một tia hy vọng nhìn anh.
Ôn Diễn mím môi, không để ý hỏi cô: “Tôi muốn nói không tính, cô có ở lại hay không?”
Thịnh Nịnh không ngờ anh lại hỏi như vậy.
Ở lại thì không có tiền.
Mà đi về, đã trễ vậy rồi một mình cô đi cũng không an toàn.
Cô nhếch môi, nửa ngày cũng không có đáp án.
Họ bước vào trong nhà, cởi áo khoác dính mùi tuyết lạnh lẽo.
Áo len bên trong của Thịnh Nịnh có mùi sơn chi nhàn nhạt hoà với mùi húng quế gỗ nồng đậm từ áo khoác lông dê của Ôn Diễn.
Vẫn là Ôn Diễn nhíu mày trước, không kiên nhẫn cắt đứt rối rắm của cô, phiền não thỏa hiệp nói: “Được rồi, coi như tăng ca.”
Thịnh Nịnh lập tức đưa ra quyết định.
“Vậy tối nay làm phiền anh rồi.”
Ôn Diễn giật giật khóe môi, cũng không để ý tới cô nữa, chính anh cũng ngồi lại ghế dài, ngẩn người nhìn cảnh đêm dần dần ảm đạm ngoài cửa sổ.
Cũng không biết ngẩn người bao lâu, điện thoại đặt trong áo khoác bất ngờ reo lên, Ôn Diễn thở dài, lại đứng dậy cầm điện thoại.
Lúc cầm điện thoại, Ôn Diễn nhìn thấy Thịnh Nịnh đã nằm trên sô pha, trông có vẻ là sắp ngủ thiếp đi.
Ôn Diễn tạm thời không để ý tới cô, cúi đầu nhìn tên người gọi. Anh nhíu mày nhưng vẫn bắt máy.
“Làm gì đó? Anh không có ở nhà hả?”
Ôn Diễn liếc mắt nhìn người trên sô pha: “Không có ở nhà.”
Ôn Chinh hơi phiền não nói: “Hôm nay đêm Giáng Sinh, em còn chơi rất vui, tự nhiên bố gọi kêu em về nhà, nói anh không về thì em phải về. Không phải anh không chơi lễ phương Tây sao? Hôm nay anh không về nhà mà đi đâu đấy?”
“Anh ở dinh thự Kinh Bích.”
“Hả? Sao tự nhiên hôm nay anh lại tới đó vậy?”
“Có liên quan tới em không?” Một tay người đàn ông một tay cầm điện thoại, một tay kia giơ lên cởi nút cổ áo sơ mi ra: “Hôm nay anh ngủ ở đây, em trở về với bố đi.”
“Đừng mà, một thằng đàn ông ở với bố trong đêm Giáng Sinh cũng thật kì cục.” Giọng nói Ôn Chinh kháng cự: “Dù sao anh một mình cũng không đi hẹn hò, vừa lúc trở về tận hiếu với bố đi á.”
Ôn Diễn nhíu mày: “Bình thường anh còn làm ít sao?”
Ôn Chinh vừa nghe cũng chột dạ theo.
Hai đứa con trai của bố già, chắc chắn Ôn Diễn là tấm gương trong nhị thập tứ hiếu, còn anh sẽ là nhị thập tứ bất hiếu.
*Nhị thập tứ hiếu (chữ Hán: 二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.
“Nhà đó của anh quá quạnh quẽ, ngay cả một dì giúp việc mà cũng không có, buổi tối nếu anh không ngủ được mà muốn pha cà phê thì cũng không có ai giúp anh.” Ôn Chinh nói: “Nếu không thì như vậy đi, lát nữa em sẽ tới tìm anh, anh đi về với em nha?”
“Không cần.” Ôn Diễn từ chối liền.
Ôn Chinh bị thái độ lãnh đạm của anh đả kích.
“... Em trai anh bỏ bạn bỏ bè cố ý tới tìm anh mà thái độ của anh như thế đó hả?”
Giọng điệu Ôn Diễn lạnh như băng: “Không có thái độ, không cần em tới tìm, lăn một bên đi.”
Ôn Chinh trầm mặc một lát, chuyển đề tài: “Có phải anh có người bên cạnh đúng không?”
Ôn Diễn chỉ chậm chạp vài giây mà thôi, mà Ôn Chinh đã hiểu rõ liền, anh ta cười: “Ok ok anh giai, đều là đàn ông cả mà, em hiểu, em sẽ không làm phiền anh nữa.”
“...”
“Đúng rồi, nhắc nhở anh một câu.” Ôn Chinh mập mờ nói: “Nhớ dùng biện pháp, chơi thì chơi, đừng gây ra mạng người.”