Ôn Chinh nghe cũng không dám đáp lại, chỉ hy vọng lúc bố anh ta đối mặt với ông ngoại cũng có thể dũng cảm như vậy.
Thân thể Ôn Hưng Dật không tốt lắm, mỗi ngày đều có hộ lý chăm sóc cẩn thận, bác sĩ tới nhà cũng cần cù cần mẫn, bình thường nằm trên giường há miệng đương nhiên có thể nói không ngừng, bây giờ phải ngồi máy bay đi nơi khác, anh ta càng lo lắng hơn những nhân viên y tế kia.
Phòng ngừa trên đường xảy ra bất kỳ tình huống gì, một mình Ôn Hưng Dật ra ngoài đã mang theo toàn bộ một đội y tế nhỏ, ngồi máy bay nhà nước còn không bằng ngồi máy bay tư nhân vì thế ông vung tay lên, bảo Ôn Chinh đi sắp xếp cho mình.
Quá trình xin cất cánh tương đối phiền phức, còn phải cấp giấy chứng nhận sức khỏe, tiền cũng tiêu nhiều hơn nhưng từ khi thân thể Ôn Hưng Dật bệnh nhẹ tới nay, trước kia vì phô trương cố ý mua máy bay Gulfstream* nhưng để ở đó không bay đi đâu, mỗi năm tốn năm ngàn vạn phí bảo trì, còn phải trả phí đỗ máy bay cho sân bay, hai con trai của ông cũng không có yêu cầu gì về vấn đề bay, không nói đến chuyện phô trương, cảm thấy mua vé máy bay thuận tiện hơn là đi máy bay tư nhân nhiều hơn cho nên cũng không thích dùng.
*Gulfstream Aerospace Corporation là một công ty máy bay của Mỹ và là công ty con thuộc sở hữu hoàn toàn của General Dynamics. Gulfstream thiết kế, phát triển, sản xuất, tiếp thị và dịch vụ máy bay phản lực kinh doanh. Gulfstream đã sản xuất hơn 2.000 máy bay kể từ năm 1958.
Bây giờ vất vả lắm mới ra khỏi cửa, có phiền phức đến đâu cũng phải đi máy bay riêng, bận rộn tới tới đi lui vài ngày, cuối cùng một đám người cũng đưa ông già ngoan cố này lên máy bay.
Hộ lý trên máy bay vừa đo huyết áp cho Ôn Hưng Dật, không có vấn đề gì, ông cụ lập tức đứng lên.
Nhân viên y tế đi theo có tiền lương, mệt mỏi một chút cũng vui vẻ, Ôn Chinh bận rộn mấy ngày lại không có lương cũng không có tiền công, còn phải ngồi trên máy bay nghe bố anh ta bật loa.
“Con xem đời này ông ngoại con có dám phô trương lớn như thế này không?” Ôn Hưng Dật hừ hừ hai tiếng: “Về hưu rồi cũng không dám phô trương lớn như vậy, có khi quay đầu đã có người tố cáo ông già rồi bị Ủy ban Kỷ luật mời uống trà.”
Cũng may chuyến bay không xa, Ôn Chinh gãi gãi lỗ tai, chờ máy bay vừa hạ cánh lập tức lấy lý do không muốn bị ông ngoại nhắc tới, muốn đi nơi khác giết thời gian nên vứt bỏ bố già của mình một cách vô tình.
Ôn Hưng Dật là con rể của Hạ Chí Chính từ ngàn chọn vạn tuyển, sự thật chứng minh đúng là ánh mắt của Hạ Chí Chính cực kỳ không tệ, khởi nghiệp hai tay trắng làm được đến ngày hôm nay, dám liều dám nghĩ, ánh mắt thương nghiệp nhạy bén, thủ đoạn to gan cẩn thận, hơn nữa đúng là độ may mắn không tệ, năm trước phú hào có danh tiếng, sau đó lớn tuổi thành công lui về vườn, giao Tập đoàn cho con trai, an tâm làm thái thượng hoàng của mình.
*Người giàu và có thế lực trong một địa phương (cũ).
Giàu và thế lực ở nông thôn thời phong kiến. Giai cấp phú hào.
Ông cố ý từ Yến Thành tới, đương nhiên nhà họ Hạ phải mở rộng cửa lớn nghênh đón.
Đi qua cửa nhà kiểu Trung Quốc, Ôn Hưng Dật ghét nhất là bậc thang, chống nạng đi cực kỳ bất tiện, hận không thể phá cửa nhà bố vợ.
Bố vợ và con rể đều vì lớn tuổi cả nên đi lại không tiện, cũng không biết bao nhiêu năm không gặp rồi, Hạ Chí Chính cũng rất rõ ràng con rể mang tình trạng thân thể cố ý tới đây là có ý gì.
Hai ông già bố tới con lui khách sáo vài câu, Ôn Hưng Dật không nói nhảm nữa, trà cũng không uống ngụm nào mà đi thẳng vào vấn đề, muốn con trai.
“Ôn Diễn ở nhà ông ngoại cũng khá lâu rồi, chỗ Yến Thành của tôi còn có một Tập đoàn lớn như vậy, từ trên xuống dưới có bao nhiêu người chờ nó sắp xếp, đã đến lúc phải về.”
Hạ Chí Chính ngồi trên vị trí chủ ngược lại lại không vội, thảnh thơi uống một ngụm trà nói: “Nào, trước tiên nếm thử trà xanh Lục An của bố đi, vận chuyển bằng đường hàng không từ Hoán Thành tới đây đấy.”
“Ông ngoại thằng bé, hẳn là bố biết tôi chạy từ xa tới đây không phải chỉ vì uống trà.” Ôn Hưng Dật hoàn toàn không chấp nhận, trực tiếp chỉ rõ: “Ôn Diễn đâu rồi?”
Hạ Chí Chính buông chén trà xuống, đột nhiên nở nụ cười: “Hai bố con thật sự giống nhau như đúc.”
Ông ấy cũng lập tức cũng không khách sáo nữa, nói dăm ba câu muốn để Ôn Diễn ở lại Hàng Thành.
“Bố kêu nó đổi họ, một mặt là vì nhà họ Hạ, mặt khác cũng là suy nghĩ tương lai của Ôn Diễn.”
Môi Ôn Hưng Dật giật giật: “Nếu bố thật sự thương Ôn Diễn thì sẽ không dùng những thủ đoạn đen tối kia bức nó thỏa hiệp, cũng sẽ không giữ khư khư nó ở Hàng Thành, ngay cả bố nó như tôi cũng không cho gặp.”
Sau đó ánh mắt ông sắc bén hẳn lên, nhìn thẳng bố vợ nói: “Ông ngoại nó, năm đó bố gả Thanh Thư vẫn còn là một cô bé cho một trung niên thành niên góa vợ như tôi, còn luôn miệng nói là vì tốt cho cô ấy, sau khi cô ấy gả cho tôi cuộc sống có tốt hay không, tôi làm chồng còn rõ ràng hơn người bố như bố, lợi ích chính là lợi ích, đừng dùng tình thương làm lá chắn.”
Vừa nghe Ôn Hưng Dật nhắc tới con gái, giọng nói Hạ Chí Chính trở nên kích động: “Thanh Thư sống không tốt, không phải là bởi vì cậu vẫn nhớ người vợ đầu của mình nhiều năm như vậy sao?”
“Vận khí vợ đầu cậu không tốt, vượt qua những ngày tháng khổ cực trước đó với cậu, lại chết ở năm cậu vừa mới phát đạt nhưng vận khí của con bé đó cũng tốt, nếu như không phải chết trong năm đó, cậu còn chưa báo đáp nó, cũng không tiếc nuối nhớ nhung nó đến mức nhiều năm không quên như vậy.”
“Nếu như vợ đầu cậu còn sống, cậu có dám cam đoan giữa hai người sẽ không thay đổi sao?”
Đối với chất vấn của Hạ Chí Chính, Ôn Hưng Dật ngược lại lại bình tĩnh.
“Đúng là trước kia tôi muốn có lợi nhuận cao, luôn cảm thấy tiền kiếm như thế nào cũng không đủ, vì chuyện này có lỗi không biết bao nhiêu người…”
Lúc ấy vợ đầu bệnh nặng, Ôn Hưng Dật vì để cho bà vui vẻ, đưa ra lời hứa hẹn sẽ không cưới vợ nữa.
Kết quả bà nằm trên giường bệnh cười với ông, nói không có khả năng, người đàn ông bình thường có thể vì vợ chết mà ở một mình hai ba năm cũng đã xem như đủ có tình có nghĩa rồi.
Ôn Hưng Dật hỏi vợ đầu có yêu cầu gì với mình, bà nói, tuy rằng trong lòng bà hy vọng đời này ông chỉ có một mình người vợ là bà nhưng bà vẫn bảo ông đừng vì mình mà không cưới nữa, ông còn khỏe mạnh, còn sẽ sống nhiều năm như vậy, nếu như vì bà mà một mình vậy thì cũng quá cô độc.
Mà Ôn Hưng Dật lại bướng bỉnh muốn chứng minh tình cảm của mình với vợ đầu, nhiều năm trôi qua vẫn không cưới nữa, cho đến khi ông vì lợi ích và việc làm ăn, vi phạm lời hứa của mình với mình, cưới Hạ Thanh Thư.
Sau đó Hạ Thanh Thư cũng qua đời, Ôn Hưng Dật hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ tìm bạn đời nữa.
Bây giờ ông chỉ muốn chăm bọn nhỏ của mình đến một ngày ông nhắm mắt.
“Bây giờ tôi già rồi, tiền cũng kiếm đủ rồi.” Ôn Hưng Dật nói: “Cái khác tôi không cần, chỉ cần con trai tôi, cho nên chuyện Ôn Diễn đổi họ là không có khả năng, cho dù tôi không quản nó được, sau này nó thích làm gì thì làm nấy, tôi cũng sẽ không giao nó cho nhà họ Hạ.”
Ánh mắt Hạ Chí Chính dần dần lạnh, trầm giọng hỏi: “Vậy cậu không định nhận bố vợ như tôi?”
Ôn Hưng Dật không để ý lắm, quay đầu nhìn thẳng: “Ông ngoại nó, bây giờ bố cũng là một lão già về hưu như tôi, có bản lĩnh thì có thể làm gì?”
Hạ Chí Chính vỗ bàn nói: “Cậu đừng quên, công ty của cậu có thể từ Yến Thành đi thẳng xuống phía nam thuận lợi như vậy, là ai giúp cậu.”
“Việc làm ăn của tập đoàn bố muốn bao nhiêu, tôi có thể để Ôn Diễn nhường, còn những thứ khác không có cách nào nhường được.” Ôn Hưng Dật thản nhiên nói: “Bố thử xem có thể cướp Ôn Diễn từ tay tôi không.”
Hạ Chí Chính bị con rể nói đến mức khoé mắt nứt ra, tức giận quá chỉ có thể vuốt ngực thở d ốc.
Nói chuyện với Ôn Hưng Dật giống như đang đá một miếng sắt cứng hơn Ôn Diễn.
Mà sự cố chấp cứng ngắc cương quyết là do bố anh di truyền cho anh, một khi giẫm lên đến cùng sẽ chạm đáy bắn ngược lại.*
*Mình nghĩ là giống với câu thỏ cùng đường cũng cắn ngược lại á. Mọi người hiểu nôm na thế hí.
-
Sau khi từ nhà họ Hạ đi ra, Ôn Hưng Dật đi thẳng đến bệnh viện, thuận tiện còn gọi điện thoại cho Ôn Chinh, bảo anh ta nhanh chóng lăn đến bệnh viện thăm anh trai mình.
Trên đường đến bệnh viện, Ôn Hưng Dật một mực suy nghĩ tố chất thân thể con trai mình cũng không tệ, bình thường cũng rất ít khi bị cảm, đến tột cùng là bệnh gì, thế mà để cho thằng bé cố ý đến bệnh viện để tĩnh dưỡng.
Kết quả vừa đến bệnh viện, vừa lên lầu, phát hiện khoa Ôn Diễn nằm là khoa ngoại xương khớp.
Ôn Hưng Dật mang tâm trạng phức tạp đi vào phòng bệnh, hiển nhiên Ôn Diễn nằm trên giường bệnh không dự đoán được chuyến thăm đột ngột của bố, vẻ mặt kinh ngạc, bởi vì bị bệnh nên khí chất bình thường vênh váo hung hăng yếu đi không ít, mặt mày an tĩnh xinh đẹp, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi ra một câu: “Sao bố lại tới đây?”
*Thịnh khí lăng nhân: Vênh váo hung hăng/ cả vú lấp miệng em/ lên mặt nạt người.
Ôn Hưng Dật cũng nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa từng thấy con trai lớn như vầy.
Giống như từ sau khi Hạ Thanh Thư qua đời, Ôn Diễn cũng không lộ vẻ cần người ta chăm sóc quan tâm như vậy nữa.
Về sau thân thể Ôn Hưng Dật chậm rãi không chịu nổi, Ôn Diễn lại chuyển sang quan tâm chăm sóc bố, hình như chính anh lại chưa bao giờ sinh bệnh, cũng chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi.
Ở Hàng Thành nhiều ngày như vậy, bình thường người không sinh bệnh thế mà đi nằm viện, Ôn Hưng Dật không cách nào tưởng tượng trong mấy ngày qua con trai đã trải qua những gì, vẫn cảm thấy người bố như mình quá quá không xứng đáng, đến quá muộn.
Ôn Hưng Dật thành thật nói: “Vì chuyện con đổi họ mà đến, bố với ông ngoại con cãi nhau một trận.”
“Con không đổi.” Ôn Diễn thản nhiên nói: “Nhà họ Ôn cần con.”
Ôn Hưng Dật nghẹn họng, nhẹ nhàng hỏi anh: “Vậy còn chính con thì sao? Nếu để con chọn, không cần lo hai ông già bố, con chọn bố hay chọn ông ngoại?”
Ôn Diễn sửng sốt một chút.
Giống như trẻ em bình thường được hỏi kiểu câu hỏi này, là lúc mới mấy tuổi, chẳng hạn như thích bố hoặc thích mẹ, thích ông hay thì bà, đều là mấy câu vô nghĩa bố mẹ người lớn thích hỏi.
Cho tới bây giờ Ôn Diễn chưa từng được hỏi kiểu vấn đề này, bởi vì các bố mẹ người lớn cũng không quan tâm anh thích ai hơn.
Bố anh chỉ để ý đến vợ đầu đã mất chị gái, mẹ anh chỉ để ý anh có thể giúp bà đạt được sự chú ý của bố hay không, ông ngoại anh chỉ để ý anh có thể mang đến lợi ích cho nhà họ Hạ hay không thôi.
Mà Ôn Diễn giống như luôn luôn có sự khoan dung vô tận đối với người nhà, kiểu khoan dung này giống như mạng lưới ùn ùn kéo đến lại vô hình, lại giống như bóng dáng yên lặng đi theo sau lưng, trầm mặc chu đáo tỉ mỉ cẩn thận, rất khó để người nhà phát hiện.
Mấy năm nay Ôn Hưng Dật luôn thích thúc giục mấy đứa nhỏ về nhà để ăn một bữa cơm, nhìn Ôn Diễn giống như chỉ là người chấp hành lời nói của bố nhưng thật ra nội tâm của anh cũng rất chờ mong.
Tuy rằng tình cảm giữa họ cũng không tốt lắm, ngăn cách và hiểu lầm cũng sâu nhưng anh vẫn dùng cách của mình để bảo vệ họ.
Miễn là họ có thể tốt đẹp là đủ rồi, anh không cần phải hiểu cảm thông và đáp lại.
Bây giờ người cũng lớn như vậy, thế nhưng lần đầu tiên được bố hỏi kiểu vấn đề này.
Câu hỏi này rất ngây thơ ấu trĩ nhưng rất ấm lòng.
Ôn Diễn rũ mắt, môi nhếch lên cười nói: “Chọn bố.”
Toàn bộ khuôn mặt già nua của Ôn Hưng Dật mềm nhũn xuống trong nháy mắt, đưa tay nhéo nhéo bả vai Ôn Diễn.
“Vậy con đồng ý bố, bên ông ngoại của con không được một mình cứng rắn chống cự.”
“Được.”
“Hai bố con ta cùng nhau.”
“Được.”
Hai bố con thương lượng xong, lúc này Ôn Hưng Dật mới thân thiết hỏi bệnh tình của Ôn Diễn: “Rốt cuộc là con bị bệnh gì? Sao mà phải vào khoa ngoại xương khớp? Con bị ngã ở đâu sao?”
…
Đúng lúc Ôn Chinh vừa chạy tới, bố anh ta đang dạy dỗ người khác.
Khi còn bé toàn là anh ta bị dạy dỗ, anh hai anh ta đứng nhìn ở bên cạnh nhìn, bây giờ phong thủy luân chuyển, rốt cuộc cũng đến lượt anh trai anh ta bị dạy dỗ, anh ta đứng bên xem náo nhiệt.
Thật sự là Thiên Đạo luân hồi tốt, Ôn Chinh không nói hai lời lập tức xông vào phòng bệnh.
Anh ta còn không biết trước khi mình tới, trong phòng bệnh vẫn là một mảnh tình bố con ấm áp dịu dàng, nhưng giờ phút này Ôn Hưng Dật lại khôi phục hình tượng ông già nóng nảy thường ngày, mắng Ôn Diễn trên giường bệnh mắng đến te tua.
“Giỏi! Đời này cũng chưa từng thấy con quỳ cái ông già này, giờ lại quỳ một ngày vì một đứa con gái, quỳ đến mức vào bệnh viện!”
“Anh nhanh chóng đổi sang họ Hạ đi, không cần họ Ôn nữa! Thật mất mặt tôi!”
Giờ phút này Ôn Chinh chỉ cảm thấy mình nghe được tin tức khó lường gì đó, bước lên tò mò hỏi: “Anh, anh quỳ vì Thịnh Nịnh hả?”
Ai ngờ Ôn Hưng Dật lập tức dời bia đỡ đạn bắt đầu đào hố chôn đấm đứa con trai út: “Anh đừng cười anh của anh, anh cũng cũng không kém anh của anh bao nhiêu đâu! Bao lớn rồi mà còn bỏ nhà ra đi vì một đứa con gái, anh cho rằng anh ra dáng đàn ông lắm à?”
Sắc mặt Ôn Chinh chậm lại, bắt đầu hối hận vì sao mình nhất định phải xông vào xem náo nhiệt.
Vẻ mặt Ôn Hưng Dật hận sắt không rèn thành thép thở dài: “Hai đứa thật là, bố sinh hai đứa con trai thì có ích lợi gì, đứa nào đứa nấy yêu vào đều biến thành hai thằng ngốc, mặt đàn ông đều bị hai anh làm mất hết rồi đó, sớm biết như vậy lúc trước không bằng bố sinh hai đứa con gái cho rồi.”
Ôn Chinh lẩm bẩm nói: “Sinh nam hay nữ bố cũng có quản được đâu.”
Ôn Hưng Dật ghét nhất lúc ông dạy dỗ có người cãi lại ông, ông nâng nạng lên gõ lên người Ôn Chinh: “Còn dám nói! Thằng nhóc nhà anh lại muốn bị đánh phải không?”
Ôn Diễn thấy Ôn Chinh bị đánh, châm chọc nhướng mày, còn kéo khóe môi dưới.
Ôn Chinh nhìn thấy anh trai mình mặc quần áo bệnh nhân còn có thể bày ra bộ dạng ngạo mạn kiêu căng kia, trong lòng khó chịu đến cực hạn, không cam lòng yếu thế quái đản nói: “Là đàn ông mà quỳ vì một đứa con gái, anh đúng là đàn ông trong đàn ông, trong chúng ta không ai ra dáng đàn ông hơn anh cả.”
Ôn Diễn: “...”
“Câm miệng!” Trong bệnh viện không được lớn tiếng ồn ào, Ôn Hưng Dật đành phải nghẹn lại, ấn huyệt thái dương trầm giọng nói: “Đợi về nhà, bố xử lý hai anh!”
Cái nơi Hàng Thành này một ngày ông cũng không muốn ở lại nữa, ai biết nếu tiếp tục ở lại thì đứa con trai tài giỏi khôn khéo của ông sẽ thành dạng gì chứ.
Chuyện con trai quỳ vì cô gái kia, tuy rằng nghe có vẻ rất mất mặt đàn ông nhưng không chấp nhận thì chuyện này cũng xảy ra, dạy dỗ mắng cũng mắng rồi, Ôn Hưng Dật cũng không còn cách nào khác.
Chờ Ôn Chinh ra ngoài làm thủ tục, lúc này Ôn Hưng Dật mới đau lòng oán hận Ôn Diễn, nói: “Con làm đến mức này vì con bé đó, vậy người ta thì sao? Con đừng tưởng rằng bố không biết, con bé đó đã phủi mông về Yến Thành lâu rồi.”
Giọng Ôn Diễn bình tĩnh: “Cô ấy không biết.”
“...” Ôn Hưng Dật trực tiếp sa mạc lời.
Lúc ông ở tuổi của Ôn Diễn, đích thực cũng cảm thấy tình yêu tốt đẹp, hơn nữa càng lãng mạn nồng nàn.
Ông đã từng rất yêu vợ đầu nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp vì lợi ích.
Cho nên khi Hạ Chí Chính hỏi ông nếu năm đó vợ đầu không chết, ông có thể thay đổi hay không, Ôn Hưng Dật không trả lời thẳng.
Bởi vì ông không biết.
Ai biết nếu vợ đầu không chết trong năm ông quý trọng ngưỡng mộ bà nhất, nếu như bà còn sống, có thể ông cũng biến thành loại đàn ông có tiền liền ghét bỏ vợ xấu xa hay không, ai biết được cuộc hôn nhân của ông và vợ đầu có thể đi tới cuối đường hay không, hay là cũng bị chuyện mâu thuẫn trong cuộc sống mà biến thành lông gà đầy đất nhìn nhau.
Theo tuổi tác, ánh mắt cũng dần dần thực tế, Ôn Hưng Dật cũng càng ngày càng nghi ngờ đối với thứ tình yêu này.
Cho nên ông không tin tình yêu của cháu gái, không tin tình yêu của con trai út, cũng không tin tình yêu của con trai lớn.
Bởi vì điều này sẽ thay đổi, ngay cả chính ông cũng vậy.
Nhiều năm trôi qua, nỗi nhớ vợ đầu của ông càng ngày càng nhạt, trong mộng cũng càng ngày càng không nắm được bóng dáng rõ ràng của bà.
Có lẽ chờ đầu óc hồ đồ một chút, sẽ quên mất bộ dạng của bà là thế nào.
Ôn Hưng Dật thản nhiên hỏi: “Đáng không?”
“Có lẽ không đáng giá.” Ôn Diễn nói: “Nhưng con nhận ra.”
Trước kia không muốn lãng phí thời gian sức lực trong tình cảm, nếu biết không thể đi đến cuối cùng, vậy hà tất gì phải lãng phí thời gian bắt đầu.
Lúc trước nghĩ trước nghĩ sau, không biết rối rắm và áp lực biết bao nhiêu lần, thật ra khi đó trong lòng cũng đã rất rõ ràng người kia có thích hợp hay không.
Cho dù cãi vã và mâu thuẫn làm cho người ta kiệt sức nhưng vẫn luyến tiếc, vẫn muốn yêu cô, cho dù chỉ có một chút khả năng cũng không muốn buông tay từ bỏ dễ dàng.
Ôn Hưng Dật vừa lắc đầu vừa thở dài, cuối cùng chậm rãi chống nạng đi ra khỏi phòng bệnh.
Ôn Chinh không làm thủ tục tốt trở về, phát hiện bố đứng ở cửa phòng bệnh, cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Bố? Sao bố lại đứng dậy?” Anh ta tiến lên hỏi.
“Gọi điện thoại cho cô gái họ Thịnh kia.” Ánh mắt Ôn Hưng Dật bình tĩnh: “Chờ trở về Yến Thành, bố muốn tìm nó nói chuyện.”
Ôn Chinh không phản ứng kịp ngay được: "Cô gái họ Thịnh nào?”
Ôn Hưng Dật cười lạnh hai tiếng: “Dù sao cũng không phải người đá con.”
“...”
-
Khi nhận được điện thoại của bố Ôn Diễn, mấy ngày nay Thịnh Thi Mông đi cùng với Thịnh Nịnh.
Ban ngày Thịnh Nịnh ở nhà đọc sách học tập, buổi tối đến giờ là lên giường ngủ.
Mãi đến khi Thịnh Thi Mông thỉnh thoảng tỉnh dậy lúc nửa đêm, mới phát hiện thật ra căn bản Thịnh Nịnh không ngủ, nếu không chính là ngẩn người với điện thoại, nếu không thì lên mạng tìm kiếm tin tức Ôn Diễn đối thoại với người khác
Hôm nay Thịnh Nịnh nói với cô ấy là muốn ra ngoài, nói là muốn đi gặp bố Ôn Diễn.
“Chị đừng đi.” Thịnh Thi Mông lo lắng nhìn Thịnh Nịnh: “Em gặp ông cụ rồi, trước mặt ông ấy em không nói được lời nào.”
Thịnh Nịnh lắc Đầu: “Chị phải đi.”
Hai chị em từng người kéo qua kéo lại, cuối cùng tâm trạng Thịnh Nịnh còn chưa sụp đổ, ngược lại Thịnh Thi Mông gần như sắp khóc ra, kéo tay Thịnh Nịnh không cho cô đi: “Chị đã khó chịu ở chỗ ông ngoại Ôn Diễn một lần rồi, đừng đi chịu ngược nữa được không? Người đàn ông này, chúng ta không chọn được không?”
“Nhưng chị tiếc.” Thịnh Nịnh nhẹ giọng nói.
Thịnh Thi Mông há môi lắp bắp nói: “Thật ra thất tình đều là như vậy, thời gian dài là sẽ tốt lên…”
“Lúc trước chị cho rằng anh ấy bị bệnh.” Thịnh Nịnh cắn môi nói: “Kết quả bố anh ấy nói cho chị biết, đó là do anh ấy quỳ, anh ấy không nói cho chị biết, một chút chị cũng không biết, còn có chuyện trước đây anh ấy xuất ngũ bị người ta cắt câu lấy nghĩa bị người ta mắng, chị cũng không biết.”
Cô nói đến đây bỗng dưng nghẹn ngào, cúi đầu che mắt, tự trách nói: “Trên thực tế, bản thân chị chưa bao giờ cho anh ấy một cảm giác an toàn, dựa vào gì mà chị lại dám oán giận anh ấy không cho chị.”
Một mặt cô thừa nhận nỗ lực của anh, một mặt cô bận tâm đến cảm nhận của mình.
Thật ra từ đâu tới cuối Ôn Diễn đều kiên định lựa chọn cô, người không kiên định chính là cô.
Đột nhiên Thịnh Thi Mông hít sâu một hơi, nâng mặt Thịnh Nịnh lên nhìn ánh mắt cô nói: “Chị đi đi, em mua rượu ngon chờ chị về, đến lúc đó em uống với chị, uống nôn cũng không sao cả, dù sao chúng ta còn trẻ, quản anh ấy con khỉ gió.”
Ôn Hưng Dật phái xe tới đón Thịnh Nịnh đến nhà họ Ôn, Thịnh Thi Mông đưa cô xuống lầu.
Nhà họ Ôn vẫn xa hoa như trước nhưng có lẽ đã đi tới nhà họ Hạ, cũng đã gặp ông ngoại Ôn Diễn cho nên khi tới nơi này, lúc gặp bố anh, Thịnh Nịnh đã chuẩn bị tâm lý, vẻ mặt bình tĩnh, cũng không câu nệ.
Ôn Hưng Dật và Hạ Chí Chính làm cho người ta có cảm giác giống nhau nhưng lại khác nhau.
Giống nhau ở khí chất nhưng khác nhau trong cách nói chuyện.
“Tôi khác ông ngoại nó, những lời sáo rỗng kia chắc hẳn cô đã nghe một lần ở chỗ ông già rồi, tôi cũng lười nói cho nên không nói nữa.”
Ông đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Lúc trước ở chỗ ông ngoại nó, cô đã đồng ý chia tay Ôn Diễn đúng không?”
“Cháu không đồng ý.” Thịnh Nịnh lắc đầu.
Ôn Hưng Dật nhíu mày, không xác định hỏi: “Cô không đồng ý?”
Thịnh Nịnh lại lắc đầu: “Dạ không có.”
Lúc ấy đúng là trong lòng cô do dự rất nhiều, giống như trong đầu có một đứa nhỏ không ngừng nói lời ông ngoại Ôn Diễn nói rất rất có lý.
Nhưng cô không biết tại sao, cô biết trước mặt là một bức tường không thể phá hủy nhưng cô vẫn đâm đầu vào.
Cô không nói lời phản bác nào, cũng không muốn thuyết phục ông ngoại của Ôn Diễn, cô chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói trừ khi Ôn Diễn bảo cô chia tay, nếu không cô sẽ không buông tay.
Cô gái trông giống như một cành lá hương bồ có thể dễ dàng bẻ gãy nhưng thân rễ lại cứng cáp đến không ngờ.
Hạ Chí Chính không ngờ cô lại cứng đầu như vậy, thở dài kêu cô suy nghĩ lại sau đó cho người đưa cô rời đi.
Trong lòng Ôn Hưng Dật cười nhạo.
Ông già đó lai gặp thêm một miếng sắt cứng, đáng đời.
“Anh ấy rất trân trọng gia đình, nếu ngài không đồng ý thì cháu nghĩ dù cố gắng kiên trì thế nào, cuối cùng chúng cháu cũng phải chia tay.” Thịnh Ninh cười khổ một tiếng hỏi: “Cháu có thể yêu cầu ngài một điều trước không?”
Thậm chí Ôn Hưng Dật còn chưa nói lý do tại sao ông lại yêu cầu cô đến nói chuyện thì cô gái đã tự mình đưa yêu cầu.
Không biết vì sao, đột nhiên ông cong môi gật đầu: “Cô nói đi.”
Thịnh Nịnh suy nghĩ một chút, sau đó nhẹ nhàng kiên định nói: “Đó là, cháu hy vọng về sau ngài và người nhà có thể quan tâm đến anh ấy nhiều hơn.”
Ôn Hưng Dật sững sờ, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
“Cái này hả?”
“Dạ, cháu hy vọng về sau ngài có thể đồng hành cùng anh ấy nhiều hơn và đừng để anh ấy một mình.”
Thực ra dỗ dành Ôn Diễn rất dễ, chỉ có người đi chơi đi cùng anh trong ngày lễ Tết, chơi ném tuyết, đắp người tuyết vào trời đông tuyết rơi với anh, lúc anh bận rộn với công việc đến chẳng phân biệt sáng tối thì có thể gọi điện cho anh, không cần nói cũng không sao, ngủ say cũng không thành vấn đề, chỉ cần nghe anh nghe tiếng nghiến răng tiếng thở đều đặn sẽ có cảm giác như chính mình có người bầu bạn.
Anh sẽ tặng cô nguyên một xe hoa hồng chỉ vì một đoá năm mươi tám đồng, anh sẽ tặng cô một chiếc nhẫn nạm kim cương chỉ vì một chiếc nhẫn trơn. Chỉ vì một chút đáp lại của cô mà anh sẽ dâng hiến trái tim chân thành của mình.
Sự nỗ lực, sự trả giá của anh luôn luôn được nhân lên.
Anh là một người tốt như vậy, anh không nên ở một mình.
Thịnh Ninh cúi đầu, kiềm chế tiếng nức nở của cô, không ngừng nắm chặt bàn tay đang chôn ở dưới bàn: “Chỉ như vậy thôi, không có yêu cầu nào khác, làm ơn.”
Ôn Hưng Dật nhìn Thịnh Nịnh, hơn nữa ngày cũng chưa nói chuyện, mãi cho đến khi ông xuy một tiếng
“Thằng nhóc thúi, may mắn mà không quỳ vô ích.” Ông cụ bĩu môi, hừ nói: “Xem như cô gái như cô còn có lương tâm.”