Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Hai giờ sáng, Mặc Lâm đẩy cửa phòng thẩm vấn, từ túi áo tây trang lấy ra một hộp thuốc lá, anh cần một điếu để nâng cao tinh thần.

Hành lang trống trải tiếp nối sân thượng lầu hai, đẩy cửa sân thượng ra, tiếng cửa “Kẽo kẹt” làm đêm đen càng thêm thê lương, tĩnh mịch.

Hai đốt ngón tay thon dài rút từ trong hộp ra một điếu thuốc lá tinh xảo, ánh sáng kim loại từ bật lửa chợt lóe qua.

“Tách ~”

Sau một âm thanh thanh thúy, ánh lửa yếu ớt bùng lên, ngũ quan người trong ngọn lửa lúc ẩm lúc hiện, tóc đen cùng bóng đêm hòa thành một thể.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng niết viên kẹo việt quất blueberry, khói sương lạnh lẽo tràn nhập phổi, thuốc lá bị thiêu đốt phát ra thanh âm nhỏ vụn, giống như âm thanh những dòng suy nghĩ bị nghiền nát.

“Con trai, nếu con muốn vĩ đại hơn người, con phải chịu đựng được những thống khổ mà người thường không thể chịu......”

“Năng lực thấu cảm của con rất xuất sắc, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều, chỉ khi con trải qua những gì họ đã trải qua, con mới có thể thấy rõ gương mặt thật sự đằng sau những chiếc mặt nạ đó......”

“Con trai giáo sư tâm lý học sinh ra đã có sẵn thiên phú, cha sẽ giúp con phát huy thiên phú đến trình độ cao nhất, con phải nghe lời cha!”

......

Cửa sân thượng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Bóng người bị ánh đèn kéo dài dừng dưới chân anh, bóng dáng của chủ nhân nó giống như một pho tượng được khảm ở khung cửa, không nhúc nhích, cũng không có tiếng hô hấp.

Mặc Lâm ngậm thuốc lá, cất bật lửa vào túi quần, hứng thú nhìn Cố Nguyên: “Bắt đầu giám thị tôi sao?”

Hai tay Cố Nguyên  đút ở trong túi, không nhìn rõ được biểu tình trên mặt, ngực cậu phập phồng nhè nhẹ: “Tôi mệt.”

Cố Nguyên đã chờ đến có chút không kiên nhẫn, kết thúc hai giờ thẩm vấn, vụ án Chu Tiệp cùng Thu Nghiêu rốt cuộc đã có kết luận, nhưng vấn đề của cậu vẫn chưa được làm rõ, Mặc Lâm này rốt cuộc có chỗ nào không giống người thường?

“Đến nhà cậu hay nhà tôi?” từ trong miệng Mặc Lâm phun ra một đoàn sương khói, bóng dáng anh càng thêm mơ hồ ma mị.

Những lời này thực dễ làm người ta liên tưởng xa xôi, nhưng người nghe là Cố Nguyên, cho nên liền biến thành ý trên mặt chữ, đơn giản thẳng thắn.

Cậu không quá kiên nhẫn nói: “Đi khách sạn.”

Mặc Lâm lại rít một ngụm khói, đứng trong đêm đen nhìn bóng hình ở cửa: “Ý này không tồi.”

Anh nhớ rõ Cố Nguyên không thích mùi khỏi, vì thế vứt điếu thuốc chỉ vừa hút hai ngụm, từ túi quần lấy ra một viên kẹo màu xanh ngậm vào miệng, khi đi đến bên người Cố Nguyên, trong không khí tản ra mùi hương ngọt lịm: “Chờ tôi ở cổng lớn, tôi đi lấy xe.”

Cố Nguyên đứng chờ hai phút, hai mí mắt đã bắt đầu đánh nhau, bỗng nhiên có hai ánh đèn xe chiếu tới, đôi mắt nhập nhèm bị ánh sáng chiếu cho choáng váng một chút, Mặc Lâm dừng xe lại bên người cậu.

Mở cửa xe, ngồi lên ghế phụ thoải mái, Cố Nguyên nhịn không nổi muốn nhắm mắt lại ngủ một chút.

Bởi vì cậu lại vô ý quên thắt dây an toàn, nên khi mở to mắt ra, sườn mặt của Mặc Lâm liền đập vào ngay trước mắt, đối phương duỗi tay giúp cậu thắt dây an toàn, khoảng cách rất gần, đồng tử Cố Nguyên hơi co lại, cơn buồn ngủ lập tức bay biến.

“Quấy rầy cậu ngủ?”

Giọng Mặc Lâm rất nhẹ, gần như là thì thầm, hương kẹo việt quất tỏa khắp trong không khí, ngay cả hô hấp cũng trở nên ngọt ngào.

Cố Nguyên sờ lên nút điều chỉnh ghế, cậu vốn dĩ muốn cho lưng ghế lui về sau, nhưng bởi vì khẩn trương lại không quen thuộc với chiếc xe này, cậu nhấn nhầm......

Kết quả, thân thể cậu không thể khống chế đột ngột lao về phía trước, môi đụng vào sườn mặt Mặc Lâm......

Tay Mặc Lâm run lên, dây an toàn vuột ra khỏi tay anh, trở về chỗ cũ.

Cố Nguyên xấu hổ nghiêng đầu, tóc mai mềm mại lại cọ qua sườn mặt đối phương......

Tay phải cậu hoảng loạn tìm nút điều tiết, cơ thể cùng ghế dựa ngả về phía sau, rốt cuộc kéo ra được một khoảng cách an toàn.

Mặc Lâm sửng sốt một lát mới hồi phục tinh thần lại được, sau đó anh phát hiện Cố Nguyên vậy mà đã cách mình một khoảng.

“Tôi tự làm.” Cố Nguyên duỗi tay kéo dây an toàn, nhanh chóng thắt lại.

Mặc Lâm ngồi trở lại ghế lái, cảm thấy yết hầu có chút nóng, anh kéo lỏng cà vạt cùng cổ áo sơ mi: “Thiết kế xe có chút vấn đề, lần sau đổi chiếc khác...”

Cố Nguyên nghiêng đầu nhìn cửa sổ, nhưng trên thực tế ngoài cửa sổ chỉ có một mảnh đen nhánh, cái gì cũng nhìn không rõ. Qua nửa ngày, cậu đáp lại một câu: “Không có lần sau.”

Cùng lúc đó, Mặc Lâm phát hiện lỗ tai bên này của Cố Nguyên đã đỏ bừng, mao mạch màu đỏ trên vành tai có thể nhìn thấy rõ ràng, mạch máu ở cổ cũng ở kịch liệt nhảy lên.

Đúng là làm khó cậu ấy, vậy mà phải điều chỉnh ghế dựa.

Nghĩ đến đây, anh bỗng nhiên cảm thấy đối phương có chút đáng yêu, không nhịn được cười một cái: “Gần đây có một khách sạn khá tốt, tôi có thẻ hội viên cao cấp ở đó, hay là chúng ta đến đó đi?”

“Sao cũng được.”

Cố Nguyên vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không biết là đang nhìn cái gì.

Mặc Lâm mở máy phát nhạc trong xe, một khúc nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên, điều tiết bầu không khí xấu hổ.

- Wattpad Masrhia -

Nhận phòng xong, Mặc Lâm đem áo khoác ném lên sô pha, đi vào phòng tắm xả nước, sau đó vừa xoa tay vừa hỏi “Cậu muốn tắm trước không?”

Cố Nguyên nhíu mày: “Chỗ này có dây thừng không?”

“Cần dây thừng làm gì?”

“Trói anh lại?”

Mặc Lâm dựa lưng vào tường, một tay chống trán, cười đến không ngừng được: “Cậu đang nghĩ gì vậy, tôi cũng không phải người tùy tiện...”

Cố Nguyên: “Nếu anh thừa lúc tôi tắm rửa phun nước hoa có tin tức tố thì sao?”

Mặc Lâm cười một hồi, bắt đầu nghiêm túc giúp Cố Nguyên giải quyết vấn đề, anh tháo cà vạt xuống: “Dùng nó được không?”

“Tạm chấp nhận.”

Cố Nguyên cầm cà vạt, cực kỳ cẩn thận trói tay Mặc Lâm ra sau lưng, xác nhận anh không có cách nào cởi ra, mới yên tâm đi vào phòng tắm.

Cửa sổ sát đất phản chiếu thân ảnh thon dài của Mặc Lâm, anh đưa lưng về phía cửa sổ thưởng thức nút trói Cố Nguyên thắt trên cổ tay mình, trong lòng không khỏi khen ngợi: nút trói của pháp y quả nhiên đặc biệt, không chỉ chắc chắn mà nhìn còn rất có cá tính.

Hai mươi phút sau, Cố Nguyên từ phòng tắm đi ra, mái tóc tinh tế mềm mại rũ ở trên trán, có hơi chút ẩm ướt, cậu mặc áo ngủ màu trắng, cổ áo hơi rộng nửa che nửa lộ xương quai xanh, làn da trắng đến chói mắt phía dưới cũng thoắt ẩn thoắt hiện.

Đây là lần đầu tiên Mặc Lâm nhìn thấy xương quai xanh xinh đẹp của cậu, so với trong tưởng tượng của anh còn đẹp hơn rất nhiều.

“Có thể cởi trói chưa?” Mặc Lâm hỏi.

Cố Nguyên đi qua cởi trói cho Mặc Lâm, giọt nước trên tóc nhỏ xuống mu bàn tay anh, tê dại lành lạnh.

Hương sữa tắm trên người cậu thực rõ ràng phả khắp tâm trí Mặc Lâm, hầu kết của anh phập phồng lên xuống một chút.

Mặc Lâm lắc lắc cổ tay: “Cậu đâu phải đang giám thị, rõ ràng là bắt cóc.”

“Không có biện pháp,” Cố Nguyên nói: “Chưa từng gặp qua loại tình huống này, tôi cần phải làm rõ ràng.”

Mặc Lâm xoay người nhìn cậu: “Tôi cho rằng 24 giờ sau, cậu sẽ càng thêm nghi hoặc...”

“Không có khả năng... Khoa học có thể giải đáp tất cả nghi vấn, nếu không thể giải đáp, vậy nhất định là do quá trình xảy ra vấn đề.”

Mặc Lâm tâm nói: Tôi rất muốn xem cậu tính toán tự thuyết phục mình như thế nào.

Cố Nguyên nằm trên giường xem di động, giường khách sạn thực thoải mái, bởi vì phòng rất rộng cho nên giường bên cạnh cách rất xa, cậu dùng điều khiển từ xa tắt bức màn, bảo đảm đồng hồ báo thức đã đặt chính xác.

Lúc cậu chuẩn bị ngủ, Mặc Lâm quấn một cái khăn tắm bước ra, ngực anh còn chưa được lau khô, tóc cũng còn ẩm ướt, bọt nước dọc theo cổ lăn xuống, lướt qua cơ ngực cường tráng, vui sướng nhảy qua các khối cơ bụng rõ ràng, cuối cùng xuôi theo tuyến nhân ngư biến mất trong khăn tắm.

Cố Nguyên vừa ngẩng lên nhìn thoáng qua, lập tức cúi đầu xuống.

Tuy rằng chỉ là liếc mắt một cái, nhưng đại khái vì nghề nghiệp, cậu đã nhìn qua rất nhiều kết cấu cơ thể, bất kể nam nữ già trẻ, trong mắt cậu đều như nhau.

Nhưng Mặc Lâm không giống như vậy, cậu vậy mà có chút không dám nhìn anh ta...

“Anh không lạnh sao?” Cố Nguyên hỏi.

“Mới vừa tắm xong có chút nóng, làm sao vậy?”

“Có chút nóng” Mặc Lâm vặn mở một chai nước khoáng, ngẩng đầu lên uống mấy hớp, hầu kết phập phồng làm người ta cảm thấy như đang nhìn một người mẫu quảng cáo trên TV.

Lúc uống nước, đôi mắt hẹp dài  nhìn như vô tình liếc sang Cố Nguyên một cái, phát hiện đối phương đang ảo não che tai lại.

Anh không cần nghĩ cũng biết trong lòng Cố Nguyên đang suy nghĩ cái gì, khóe miệng nhịn không được giơ lên.

Đóng chặt nắp chai nước khoáng, Mặc Lâm đi vào phòng tắm sấy khô tóc, mặc vào một cái áo ngủ màu trắng đi ra, tắt đèn, chuẩn bị ngủ.

Cố Nguyên che lại lỗ tai đang nóng lên của mình, cảm thấy bản thân càng ngày càng kỳ quái, rõ ràng là cách xa như vậy, vì sao vẫn xuất hiện phản ứng?

Cố Nguyên đối với những thứ mình lý giải không được cực kì chấp nhất, mày cậu gắt gao nhăn lại, lấy di động ra gửi cho Ôn Tử Hàm một cái tin nhắn: 【 Nhìn một người sẽ đỏ mặt, là vì nguyên nhân gì? 】

Ôn Tử Hàm thực nhanh đã đáp lại: 【 Cậu đang thích ai sao? 】

Cố Nguyên: 【 Không có. 】

Ôn Tử Hàm: 【 Tớ cảm thấy cậu gần đây có hơi lạ, sao lại hay hỏi mấy cái vấn đề kì quái thế? 】

Cố Nguyên: 【 Khả năng là do chứng sợ hãi giao tiếp xã hội lại nặng thêm. 】

Ôn Tử Hàm: 【 Bệnh của cậu còn có thể nặng thêm? Anh bạn à, cậu có đi xem bác sĩ tâm lý chưa? 】

Cố Nguyên: 【 Rồi. 】

Ôn Tử Hàm: 【 Bác sĩ nói như thế nào? 】

Cố Nguyên: 【 Quan sát thêm một thời gian. 】

Ôn Tử Hàm: 【 Nói cũng như không nói, nếu không tớ xin nghỉ về nước bồi cậu mấy ngày? 】

Cố Nguyên: 【 Không cần đâu. 】

Mặc Lâm nằm trên giường vẫn luôn cảm giác được đối phương đang cùng người khác nói chuyện phiếm, anh bỗng nhiên cảm thấy ngủ không được, vì thế đứng dậy bật đèn lên: “Cố Nguyên, miệng vết thương của tôi hình như bị vào nước rồi, đau quá...”

Cố Nguyên sau khi nghe được liền buông di động: “Xoè tay ra cho tôi xem.”

Mặc Lâm vói bàn tay phải qua.

Cố Nguyên ngồi xổm trước mặt anh xé mở băng cá nhân dán bên trên, miệng vết thương không có dính nước, nhưng thật sự có máu thấm ra.

Cậu tìm povidone cùng băng gạc trong túi: “Sát trùng lần nữa.”

Mặc Lâm ngồi ở trên giường cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt không tự giác qua lại một chút: “Cậu luôn mang mấy thứ này bên người sao?”

“Mang cho anh.” Cố Nguyên nói thực tự nhiên, tựa như đang nói hôm nay trời nắng hay mưa.

Tăm bông chấm Povidone xẹt qua miệng vết thương trong lòng bàn tay, như mưa lành rơi trên đất nẻ......

*KẾT THÚC VỤ ÁN THỨ 3*

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!