20 năm trước trưởng bối của hai gia tộc Mặc - Hàn là bạn thân tình. Vì muốn gắn kết sự bền chặt của hai gia tộc đã định ra hôn ước. 20 năm sau, khi thiếu gia củaMặc gia và tiểu thư Hàn gia trưởng thành thì hôn ước đã định sẵn mới được thực hiện.
Hàn gia, không khí chẳng mấy vui vẻ…
- Bố à con không lấy cái tên họ Mặc đó đâu, hắn không tiếp xúc với phụ nữ, biết đâu hắn thích đàn ông thì sao? không lẽ bố tính để con có chồng như không có, sống một đời tẻ nhạt hay sao? Với lại con chỉ mới 20 tuổi thôi – Tuyết Sương chất vấn Hàn Sâm
Hàn Sâm nhẹ giọng năn nỉ, đó giờ ông chưa từng phật ý đứa con gái được xem là vàng ngọc trong lòng.
- Con à, họ Mặc là gia tộc giàu có trong cái đất nước D này đó, với lại gia đình ta với gia đình họ đã có hôn ước từ lâu rồi, giờ con không chịu thì bố biết làm sao ăn nói với họ đây, còn công ty S nhà mình cũng nhờ nhà họ mà làm ăn ổn định lỡ con không chịu gả rồi họ rút vốn đầu tư thì khác gì công ty nhà mình phá sản.
- Nhưng mà…bố à…con không gả cho cái tên lạnh lùng đó đâu, hu hu bố mà gả con cho hắn con tự tử cho bố xem – Tuyết Sương nói với giọng kiên quyết làm Hàn Sâm sợ hãi vô cùng, ông chẳng biết làm gì để có thể giải quyết được vấn đề thì Dụ My đã lên tiếng
- Ông à! Chẳng phải còn có một đứa con gái sao? Dù gì thì Mặc gia cũng đâu có nói là muốn đứa nào làm dâu, vừa vứt được một cục nợ vừa không phá vỡ giao ước giữa hai gia đình, chẳng phải vẹn cả đôi đường hay sao? - thấy Hàn Sâm im lặng, Dụ My lại tiếp tục dụ dỗ:
- À mà nói cho đúng thì con bé Tuyết Diễm mới chính là đại tiểu thư nhà họ Hàn cơ mà, sao ông phải bắt ép Sương Sương làm gì? Chị gái phải cưới trước em gái chứ làm gì có chuyện em gái cưới trước chị gái.
Hàn Sâm suy nghĩ một hồi lâu rồi quyết định gọi Tuyết Diễm lên phòng khách và thông báo với cô về hôn ước
- Sắp tới hãy chuẩn bị làm cô dâu nhà Mặc gia đi, đừng làm Hàn gia phải mất mặt
- Nhưng mà bố ơi con chỉ mới ra trường thôi mà – cô vừa ngạc nhiên, vừa sợ hãi vì cô chưa từng tiếp xúc với ai ngoài hai cô bạn thân Mộc Nhiên và Đỗ Hoài.
- Tao nói gả là gả, tốn công nuôi mày 22 năm nay chẳng được tích sự gì, giờ là lúc báo ơn tao rồi đấy, nên nhớ gả đi rồi thì không còn là con tao nữa, có chuyện gì thì tự giải quyết có chết bờ chết bụi thì cũng đừng tìm đến tao.
- Nhưng mà…con…con…
- Hâm mộ chị thật! Cưới được tổng tài giàu có nhất thành phố D, lại sắp được trở thành Mặc thiếu phu nhân duy nhất của Mặc gia. Xem ra chị sẽ suиɠ sướиɠ hết phần đời còn lại rồi. - Tuyến Sương vừa tỏ ra vẻ mặt hào hứng vừa khinh thường cô.
- Sương Sương nói đúng, cưới được thiếu gia Mặc gia là phước đứa mấy đời mà thứ “sao chổi” như mày mới có được, nhớ đừng có “khắc” chết chồng sắp cưới như đã từng khắc chết mẹ ruột của mày nhá!. Cơ mà sắp tới phải thuê người làm rồi, không thể để Sương Sương nhà chúng ta làm những công việc của người ở được.
khi nghe những lời đó, cô bật khóc nức nở trước mặt ông, đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt ông nhưng ông vẫn thờ ơ chẳng ngó ngàng gì đến cô. Tình cảm bố – con đã vụt tắt, 22 năm qua cô thèm nghe tiếng gọi con yêu từ ông nhưng thật quá khó, chẳng bao giờ và chắc chắn rằng suốt đời cô vẫn không thể cảm nhận được một mái ấm gia đình thật sự. Ngày Ngày cô làm việc chẳng khác gì một người làm, đã vậy còn thường xuyên bị mẹ con Tuyết Sương bắt nạt, đánh đập nhưng ông nào để ý. Ông chỉ xem Tuyết Sương là đứa con gái duy nhất và là bảo bối trong lòng ông, còn cô, cô chỉ là “sao chổi” là người ở trong mắt ông mà thôi. Cô chợt hiểu ra Hàn gia vốn không phải là gia đình của cô và mãi mãi sẽ không có hình ảnh của cô nơi căn nhà này, cô nói:
- Được, nếu bố quyết định như vậy thì con sẽ nghe bố. Và đây cũng là lần cuối cùng con gọi người là bố.
- Tốt! Hàn Sâm đáp trong sự thờ ơ.
Chạy về phòng cô ôm lấy tấm hình của mẹ vào lòng và bật khóc, cô nhớ mẹ rồi, cô thèm cảm giác được mẹ yêu, được bố thương. Khi nhìn bạn bè được chụp ảnh với bố mẹ, cô cũng ao ước có được 1 tấm ảnh với bố mẹ nhưng nó chỉ là mơ ước, mẹ cô đã ra đi rồi.