Sau khi trở về công ty, Lâm Đình đã rất tức giận và triệu tập tất cả những người có liên quan đến dự án lần này đến phòng làm việc. Anh nhất định phải tìm ra được người tiết lộ dự án, anh không thể nào để yên cho hắn khi dự án của anh và mọi người đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết và công sức dễ dàng lọt vào tay Cao thị như vậy. Cũng may là dự án dự phòng khi chỉnh sửa một số chỗ đã có thể đấu lại với Cao thị, nếu không thì hậu quả thật sự khó lường.
Trước sự im lặng của Lâm Đình, mọi người không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, đồng thời cũng không ngừng bàn tán, họ không ngờ trong số những người có mặt ở đây lại có người là gián điệp thương mại.
Đột nhiên, Lâm Đình lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt cao thượng đáng sợ tột cùng.
- Rốt cuộc trong số các người ai là nội gián mà Cao thị gài vào? Tự giác một chút, nếu không... để tôi phát hiện được thì các người không yên đâu.
Tất cả mọi người đều lùi lại, không ai bước lên. Đột ngiên có một người lên tiếng.
- Là ai thì mau bước ra đi, cây kim trong bọc rồi cũng có ngày lòi ra thôi.
- sao cậu lại nhìn tôi? Ý gì đấy? Định đổ tất cả lên đầu tôi sao?
Phòng làm việc lúc này vốn đã căng thẳng lại càng thêm nhốn nháo, mọi người bây giờ cứ không ngừng nghi ngờ lẫn nhau, mất đi sự đoàn kết ban đầu khiến cho Lâm Đình càng thêm tức giận.
- Đủ rồi. Các người xem đây là một cái chợ sao? Chỉ qua chỉ lại còn ra thể thống gì.
Từ nảy đến giờ Lâm Lâm vẫn luôn im lặng nhưng lúc này chính là thời cơ tốt để cô nói ra.
- Lâm tổng à, anh nghĩ... trong số những người ở đây thật sự sẽ có hung thủ mà anh cần tìm sao?
Lâm Đình nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lẽo.
- Ý gì?
- Tôi và mọi người ở đây đều là những trợ thủ đắc lực của anh, đã làm việc ở Lâm thị nhiều năm, chúng tôi vốn dĩ rất trung thành, sao có thể làm ra những chuyện gây hại đến công ty như vậy.
- Thế theo cô, là ai??
Cô ta bước lên một cách tự tin, hítvaof một hơi thật sâu rồi dõng dạc.
- Tưởng Mộng Hoàn.
Nghe đến cái tên này Lâm Đình đã siết chặt tay lại nhưng vẻ mặt vẫn rất điềm nhiên như không có chuyện gì, quả nhiên, anh là một người giỏi che đậy cảm xúc.
- Lâm tổng, anh quên rồi sao? Trong mỗi cuộc họp cô ấy đều tham dự, hơn nữa cô ấy còn sống cùng anh, có nhiều cơ hội tiếp cận với anh nhất, không phải sao? Vã lại... cô ấy đến công ty không lâu, còn là người của Tưởng gia. Chắc anh vẫn còn nhớ... trước kia Tưởng thị vẫn luôn cậy nhờ vào Cao thị, giao tình rất tốt. Không lẽ anh không có chút nghi ngờ?
Mọi người ở xung quanh thì thào.
- Nhưng cô ấy là vợ của Lâm tổng, là Lâm thiếu phu nhân mà.
Nhưng Lâm Lâm đã nghe thấy.
- Vợ của tổng giám đốc thì sao? Thiếu phu nhân thì thế nào? Ở đây là công ty, là đã là công ty thì sẽ có quy định của công ty, đã làm sai thì phải chịu trừng phạt, không thể thiên vị bấy kì ai, đúng không Lâm tổng.
Sau khi Lâm Đình nghe xong những lời của Lâm Lâm trong lòng thật sự đã có chút lung lay.
"Cô ấy đã từng vì Tưởng gia mà lên giường với mình, không lẽ lần này... là cô ấy?"
- Vẫn chưa có bằng chứng, đừng suy đoán lung tung, tất cả ra ngoài trước đi. Tạm thời đừng để nhiều người chuyện này.
Sau khi tất cả mọi người ra ngoài, anh đã bắt đầu rơi vào trầm tư, anh vừa muốn thử tin Mộng Hoàn những cũng không thể không nghi ngờ. Điều đó đã khiến cho anh bắt đầu lưỡng lự và sợ hãi. Anh sợ... người đó thật sự là cô và cũng sợ anh đã tin nhầm người.
...----------------...
Mọi chuyện vẫn chưa đâu vào đâu, chưa giải quyết được chuyện gì thì chỉ trong chốc lát mọi người ở công đã biết chuyện. Quả là không có gì đáng sợ hơn dư luận, những lời nói đó khó nghe vô cùng, đối với những người yếu đuối và tâm lí không vững thì những lời nói đó khác gì từng lưỡi dao nhọn.
- Là ai đã tung tin? - Lâm Đình hỏi trợ lí Hoàng.
- Tôi cũng không biết nữa tổng giám đốc, không hiểu sao chỉ mới nửa tiếng mà mọi người trong công ty đều biết chuyện trong công ty có gián điệp thương mại. Bây giờ ai nấy đều nghi ngờ Lâm thiếu phu nhân, cho rằng cô ấy chính là người đó, bọn họ còn... còn nói anh đang thiên vị. Phải làm đây, cho dù có tìm ra được người tung tin thì cũng... không nhăn chặn được miệng đời.
Lâm Đình không nói gì, cứ vậy mà ung dung bước ra khỏi công ty như không có chuyện gì xảy ra.
...----------------...
Sau khi lớn chuyện, Lâm Lâm đã ngay lập tức đến tìm Dương Kỳ Uyên.
- Lần này cô ta chết chắc rồi. Không những bị coi là gián điệp thương mại mà còn bị mất hết mặt mũi cuốn gói ra khỏi công ty. Chức vụ thư ký riêng của tổng giám đốc đó sớm muộn gì cũng là của Dương tiểu thư thôi.
- Ha! Đương nhiên.
Dương Kỳ Uyên đúng là Dương Kỳ Uyên, chiêu mượn dao giết người này quả là cao tay. Cô ta vậy mà lại có thể ngồi không hưởng lợi, cho dù Lâm Đình có thật sự tra ra đi nữa cũng không tra ra Dương Kỳ Uyên cô.