Trời bắt đầu buông màn đêm xuống, Lâm Lâm đã thật sự đến phòng làm việc để mời Lâm Đình đi ăn tối.
- Cũng đã hết giờ làm việc rồi, chúng ta cùng đi ăn đi!
Lâm Đình lại lén nhìn sang Mộng Hoàn rồi gấp những tập tài liệu lại.
- Hai người cứ đi ăn đi, tôi vẫn còn nhiều việc chưa làm xong.
Nghe thấy Mộng Hoàn nói vậy hai mắt cô ta liền sáng rỡ, trên môi không giấu được nụ cười.
- Nếu thiếu phu nhân đã bận đến vậy thì...
Nhưng Lâm Lâm còn chưa nói hết câu thì anh đã nhảy vào.
- Cùng đi đi! Cũng không ai bắt vợ của tổng giám đốc phải tăng ca.
Mộng Hoàn vốn dĩ không muốn đi cùng bọn họ rồi tự biến bản thân thành một kẻ thứ ba thừa thãi nhưng trong giọng nói của anh chứa đầy hàm ý ra lệnh, cô không thể không tuân theo.
"Chắc hẳn là anh ta muốn thấy mình bị bẽ mặt bởi tình địch của anh ta. Đúng là lòng dạ thâm sâu mà."
- Vậy... được.
...
Hai người họ cứ vậy cười đùa đi xuống dưới lầu, thậm chí trong thang máy cô ta cố tình khoát tay Lâm Đình. Trông Mộng Hoàn chẳng khác nào một con hầu đang trong khi cô mới là vợ của Lâm Đình.
Xuống dưới hầm để xe, Mộng Hoàn định ngồi ở ghế sau xe cùng Lâm Đình thì cô ta lại ngang nhiên đẩy cô ra và cướp chỗ của cô, còn nhìn cô bằng ánh mắt đắc ý của một người chiến thắng.
Nhưng Lâm Đình không nói gì nên Mộng Hoàn cũng không có ý kiến, chỉ lẳng lặng ngồi ở ghế trên cùng trợ lí Hoàng.
...
Trong suốt đường đi cô ta vẫn tỏ ra thân thiết với Lâm Đình, cố tình khiêu khích Mộng Hoàn, nhưng cô vờ như không quan tâm chỉ im lặng nhìn ra cửa xe, nhìn dòng người tấp nập mà suy nghĩ vẩn vơ.
"Anh ta có nhiều người để ý như vậy, tại sao người trở thành vợ hờ của anh ta lại là mình chứ? Mình vốn không cần, còn có nhiều cô gái thì lại mong mà chẳng được. Cuộc sống này sao lại trớ trêu đến vậy?"
Lâm Lâm cứ không ngừng ồn ào bên tai anh nhưng anh chỉ xem như là tiếng vo ve cua một con muỗi phiền phức, còn người mà anh thực sự để tâm đến chính là Mộng Hoàn, anh luôn nhìn xem cô rốt cuộc có thái độ gì, nhưng... một động tĩnh hay một cái cau mày thôi cũng không có khiến trong trong anh cảm thấy rất bực dọc nhưng không có cách nào phát tiết.
...
Khi đã đến một nhà hàng sang trọng, Lâm Đình và Lâm Lâm cùng nhau chọn món rồi cười nói vui vẻ trông vô cùng xứng đôi, nếu không biết người ta còn tưởng rằng họ là một đôi vợ chồng ân ái, còn cô chủ là "cái bóng đèn" không cần thiết.
- Cô có muốn chọn món không Lâm thiếu phu nhân.
- Tôi...
Mộng Hoàn còn chưa kịp trả lời thì Lâm Đình đã ngắt lời.
- Cô ấy ăn gì mà chả được.
...
Sau khi chọn món xong bọn họ lại cùng nhau ăn uống rất vui vẻ, ngay cả một người lạnh băng như anh ta cũng biết cười, cảnh tượng chướng mắt đến lạ làm cho Mộng Hoàn muốn nuốt trôi cơm cũng khó.
- Lâm thiếu phu nhân này, cô sẽ không giận tôi chứ? Chỉ là tôi và Lâm Đình cùng làm việc nhiều năm nên có chút thân thiết hơn những bạn bè bình thường.
Mộng Hoàn gượng cười.
- Không sao, tôi biết điều đó mà.
- Vậy thì tốt quá! Có điều... sao tôi thấy hai người có chút xa cách vậy, không giống như bao vợ chồng khác. Hai người... có phải... chỉ vì liên hôn nên mới...? Hửm?
Cô ta đang cố thâm dò Mộng Hoàn nên cô không thể để chuyện này bại lộ được, dù sao bây giờ cô cũng đang làm việc tại Lâm thị, nếu mọi người trong công ty mà biết được điều gì thì lại phiền phức, gay go hơn là nếu chuyện này mà truyền tới tai nội thì...
- Cô Lâm Lâm có lẽ nghĩ nhiều rồi.
Nói xong Mộng Hoàn liền gấp cho Lâm Đình một ít thức ăn.
- Anh ăn thêm đi, dạo này anh làm việc lao lực, có hơi gầy đi rồi đấy!
- Ơ! Thiếu phu nhân, cô không biết Lâm Đình ghét ăn cà chua sao? Trước giờ anh ấy đều không động đến cà chua, lẽ nào khẩu vị của anh đã thay đổi rồi???
Ánh mắt dò xét của cô ta khiến cho Mộng Hoàn lúng túng, không biết nên trả lời thế nào. Trước giờ cô cũng đâu biết anh ta ghét gì, thích gì.
Gương mặt nhỏ nhắn của Mộng Hoàn vẫn đang gượng gạo thì Lâm Đình đột nhiên lại gấp miếng cà chua bỏ vào miệng nhai ngon lành trước sự ngỡ ngàng của Lâm Lâm, mặc dù anh không thích thật.
- Con người đương nhiên cũng có lúc thay đổi, chỉ là cà chua thôi mà, bây giờ tôi thấy nó cũng khá ngon.
Nói xong anh cũng gấp cho Mộng Hoàn một miếng thịt, là thịt gà.
- Em cũng ăn nhiều vào, gầy như vậy làm sao mà có em bé được chứ?
Nhìn thấy miếng thịt gà trong bát của mình, Mộng Hoàn trầm tư đến mức không nhìn thấy nụ cười biến thái trên môi anh ta.
"Anh ta chắc chắn chỉ là vô tình thôi, dù sao anh ta cũng đâu biết rằng mình bị dị ứng với thịt gà."
- Sao vậy? Em không muốn ăn hả?
Mộng Hoàn định mở miệng từ chối nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Lâm Lâm thì...
"Ăn một miếng cũng không chết được."
Mộng Hoàn đã thật sự ăn nó..
...
Sau bữa cơm cô ta vẫn muốn đeo bám theo Lâm Đình không buông nhưng lần này anh đã mạnh tay đẩy cô ra.
- Trợ lí Hoàng, đưa giám đốc Lâm về nhà đi, tôi và Mộng Hoàn sẽ đón taxi.
Sau khi trợ lí Hoàng đưa cô ta rời khỏi thì Mộng Hoàn mới lên tiếng.
- Lúc nãy còn tỏ ra thân thiết, bây giờ anh lại nỡ xa cách như vậy sao?
- Ha! Đừng đứng đó mà nói móc tôi. Tôi đừng tưởng cô cố tình giữ bình tĩnh thì tôi không nhận ra... rằng cô đang không vui.
- Anh nghĩ nhiều rồi, đâu ai cảm thấy vui khi bản thân như một người tàn hình.
- Vậy sao?
"Tôi xem cô còn giả vờ được bao lâu. Tôi không tin là sức hút của tôi lại không thể làm cô xiêu lòng."