Ở trong phòng.
Lúc này Lâm Đình đang tắm còn Mộng Hoàn đang đứng ngoài ban công nhìn ngắm bầu trời đêm. Đột nhiên, lại có người gọi đến.
Reng! Reng! Reng!
- Sơ Hạ, sao giờ này cậu mới gọi cho mình? Mình còn tưởng cậu quên rồi chứ.
- /Sao có thể chứ, mình làm sao lại quên hôm nay là sinh nhật của cậu được, chỉ là hôm nay mình hơi bận nên không thể cùng cậu đón sinh nhật. Nhưng mà mình vẫn muốn nói với cậu rằng... sinh nhật vui vẻ, Tưởng Mộng Hoàn./
- Không sao đâu, có lời chúc của cậu là đủ rồi.
- /Vậy sao mà được, để khi nào mình rảnh mình sẽ mua quà bù đắp cho cậu. Còn bây giờ thì không ổn, dạo này ba mình trông chừng mình kĩ lắm, không cho mình đi chơi la cà nữa, chi tiêu cũng bị quản lí. Có thể mấy ngày nữa mình sẽ không còn thảnh thơi như bây giờ nữa, mình phải vào công ty của ba làm việc./
- Cậu đừng có than vãn nữa, như vậy cũng tốt mà, như vậy cậu sẽ biết trân quý đồng tiền hơn, không phung phí nữa.
- /Được rồi, được rồi, mình biết rồi, trước giờ là do mình sai. Còn bây giờ mình cúp máy trước nha, ba mình lại ganh rồi./
Tút! Tút! Tút!
"Haizz! Cô bạn này của mình đúng là mãi không trưởng thành."
Mộng Hoàn vẫn đang ung dung hóng gió, ngắm trăng thì nước chảy ào ào đột nhiên đã dừng lại, cánh cửa phòng tắm mở ra.
Cạch!
Theo bản năng, Mộng Hoàn đã quay đầu lại nhìn, không ngờ cô lại nhìn thấy...
"Cơ thể đó... anh ta..."
Mộng Hoàn đỏ mặt, ngay lập tức xấu hổ quay mặt đi.
- Anh có thể ý tứ một chút không? Trong phòng này cũng đâu chỉ có mình anh.
- Gì cơ? Cô đang ngại đó à? Lại giả vờ, nếu cô thèm thuồng cơ thể của tôi thì cứ nói thẳng ra đi, tôi sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của cô.
Lâm Đình đang từ từ bước đến chỗ Mộng Hoàn, cô cảm nhạn được điều đó nên định bỏ chạy nhưng anh ta lại nhanh hơn một bước áp sát cô vào thanh lang can.
Mộng Hoàn cứ tưởng anh ta vẫn chưa mặt áo đàng hoàng, vội vàng lấy tay che kín mắt.
- Mở mắt ra.
- Anh làm gì vậy? Đừng hòng giở trò lưu manh.
Lâm Đình thở dài một cách bất lực rồi kéo tay Mộng Hoàn ra.
- Anh...
"Anh ta mặc áo vào từ lúc nào vậy?"
- Xem kìa, không giở vờ thuần khiết nữa à? Vẻ mặt thất vọng đó của cô là sao? Có phải là cô muốn nhìn thêm không?
- Tôi... tôi... tôi không có. Không hề có.
Mộng Hoàn hoảng đến mức nói lắp khiến cho Lâm Đình càng muốn trêu chọc cô.
- Không có? Hay là cô muốn nhiều hơn nữa? Hửm? Chẳng hạn như "ngủ" với tôi. Tôi nhớ là cô thèm khát đàn ông lắm mà, mồi ngon trước mắt, cô không định dùng kế quyến rũ sao?
Lâm Đình càng chọc ghẹo khiến cho cô càng cảm thấy khó chịu, cô dùng lực đẩy anh ta ra rồi nhanh chóng gối và đi đến vị trí của mình - chiếc sofa.
- Xin anh đừng cố lăng mạ tôi nữa.
Lâm Đình có vẻ vẫn chưa có ý định dừng lại.
- Lăng mạ? Bộ tôi nói oan cho hay gì? Cô không phải giỏi nhất là quyến rũ đàn ông khiến bọn họ lên giường cùng cô à. Cho dù hôm đó "của cô" là lần đầu cũng chẳng thể thanh minh cho sự dơ bẩn của cô đâu.
Cứ tưởng Mộng Hoàn sẽ phản kháng hay sẽ im lặng cho qua nhưng không, đột nhiên Mộng Hoàn lại mỉm cười một cách kì lạ rồi đứng lên tiến về phía Lâm Đình.
Mộng Hoàn dùng tay, nhẹ nhàng sờ lên người Lâm Đình, song cô khiễng chân lên thì thào vào tai anh.
- Lâm thiếu gia!
Sự ma mị này của Mộng Hoàn khiến cho Lâm Đình phải rợn tóc gáy, đẩy mạnh Mộng Hoàn ra khiến cô ngã xuống sàn.
- Cô đang làm gì vậy?
Mộng Hoàn vẫn mỉm cười, thản nhiên trả lời.
- Quyến rũ như lời anh nói đấy. Anh không thích à???
- Kinh tởm!
- Ha! Đúng, anh vốn dĩ không thích tôi, anh cảm thấy tôi kinh tởm, dơ bẩn thì anh cần gì cố tình khiêu khích tôi như vậy. Đúng, có thể anh rất thích trêu chọc, lăng mạ người khác khiến cho họ cảm thấy nhục nhã nhưng mà... tôi xin anh... có thể chừa lại cho tôi một ít lòng tự tôi không? Một ít thôi... cũng được?
Lâm Đình một chút thương xót cũng không thể hiện lên gương mặt, anh lạnh lùng nhếch môi rồi cúi người nâng cằm của cô lên, ánh mắt ánh như muốn nuốt chửng hết tất cả những gì tốt đẹp bên trong cô.
- Tự tôn? Từ khi cô được gọi là Lâm thiếu phu nhân thì nó đã không còn rồi. Cô đừng quên mình đã dùng cách gì để leo lên được vị trí này, nên, biết thân biết phận đi, đừng đòi hỏi gì thêm ở tôi cả.
Nói xong anh ghì chặt lấy cằm của Mộng Hoàn rồi nhẹ nhàng buông ra.
Ngồi trên sàn nhà lạnh ngắt, Mộng Hoàn giờ chỉ còn biết tự cười khổ rồi cuối đầu che đi đôi mắt đượm buồn của mình.