Mộng Hoàn theo Lâm Đình đến nhà hàng, cứ nghĩ cô sẽ ngồi im và chờ anh bàn việc xong và trở về Lâm gia, nhưng không ngờ lại tình cờ đến như vậy.
- Lâm tổng, cuối cùng anh cũng đã đến rồi. Mau ngồi đi.
- Được, vậy Phan tổng, bây giờ chúng ta vào luôn chủ đề chính.
- Đúng vậy, nên vào luôn chủ đề chính, nhưng mà hôm nay tôi có dẫn theo con gái út của tôi, không biết có phiền đến Lâm tổng không?
- Không sao, tôi cũng có dẫn theo vợ của tôi.
Phan tiểu thư vui vẻ bắt chuyện.
- Đây là Lâm thiếu phu nhân sao?
Nhưng từ xa Mộng Hoàn đã nhận ra được cô ta, cô ta chính là cô gái gây khó dễ cho Mộng Hoàn ở quán trà hôm đó, không ngờ lại oan gia ngõ hẹp đến vậy, lại gặp cho ta ở đây.
- Phan tiểu thư, rất vui được gặp cô.
Mộng Hoàn theo lễ nghĩa nâng rượu lên chào hỏi cô ta nhưng cô ta lại cố ý phớt lờ mà nâng ly với Lâm Đình, cố tình khiêu khích Mộng Hoàn.
- Lâm tổng, lâu rồi không gặp, em có thể cùng anh uống một ly không?
Đương nhiên, Lâm Đình không hề khước từ.
- Được.
Đột nhiên cô ta lại đứng lên, vòng qua chỗ Lâm Đình ngay trước mặt Mộng Hoàn, không có chút gì gọi là dè dặt.
- Cà vạt anh bị lệch rồi này, để em chỉnh giúp cho anh, Lâm tổng.
"Anh ta... đúng là phong lưu, đối xử với mọi cô gái đều dễ dãi như vậy, nhưng nếu là mình thì chắc chắn anh ta đã đẩy ra rồi."
Lâm Đình liếc mắt sang nhìn trộm Mộng Hoàn nhưng cô lại không có phản ứng này.
"Người phụ nữ này sao lại ngồi im như vậy? Thấy người phụ nữ khác ve vãn chồng mình mà cũng không biết lên tiếng sao? Cô ấy vậy mà nhịn được."
- Phan tiểu thư, mau về chỗ ngồi đi, làm vậy không hay đâu.
- À phải rồi, đúng là không hay thật, không biết Lâm thiếu phu nhân có để ý không ha?
Mộng Hoàn vẫn cố gắng mỉm cười, diễn đúng vai trò của mình với một nụ cười giả tạo.
- Không sao, bình thường mà.
Nghe thấy hay chữ "bình thường " từ chỗ Mộng Hoàn, Lâm Đình có chút không vui.
"Bình thường sao? Như vậy là bình thường?"
...
Một lúc lâu sau, Phan tổng và Lâm Đình vẫn còn đang bàn chuyện làm ăn thì phụ vụ lại đem rượu lên khiến cho Phan tiểu thư nảy ra một ý tưởng.
- Á!!!
Xoảng!!!
Cô ta cố tình gạt chân phục vụ khiến cho phục vụ bị ngã, chai rượu vang cũng từ đó mà bị vỡ làm cho rượu vang vấy bẩn lên váy của Mộng Hoàn.
- Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý, lúc nảy...
Phan tiểu thư tiếp lời, không muốn phục vụ nói gì thêm.
- Sao cô lại làm việc bất cẩn như vậy? Rượu đổ rồi thì cũng thôi đi, còn làm bẩn váy của Lâm thiếu phu nhân, cô đền nổi không? Phục vụ của cô đâu, chủ quán đâu, mau kêu họ ra đây nói chuyện.
Nhưng Mộng Hoàn vốn dĩ đã nhìn thấy hết sự việc.
"Từ nảy đến giờ cô ta cứ cố tình khiêu chiến với mình, mặc dù là có Lâm Đình ở đây. Chắc là do có ba của cô ta chống lưng nên cô ta mới dám làm càng như vậy. Cơ mà... dù sao anh ta cũng đang bàn chuyện làm ăn, tốt nhất là đừng làm lớn chuyện vì những thứ nhỏ nhặt này."
- Không sao, đừng làm khó phục vụ nữa, tôi không sao cả, cũng không cần phải đền bù gì. Tôi vào nhà vệ sinh sử lí chút là được.
Mộng Hoàn đứng dậy vào nhà vệ sinh, một lúc sau cô ta cũng bám đuôi theo.
....
Trong nhà vệ sinh, khi thấy cô ta bước vào, Mộng Hoàn đã cố gắng xử lý nhanh và đi ra ngoài nhưng mà cô vừa đi ra thì cô ta cũng ra theo.
- Cô muốn gì?
- Lâm thiếu phu nhân đúng Lâm thiếu phu nhân, rất rộng rãi, không hề tức giận một xíu nào.
- Tôi cần gì phải tức giận với loại người như cô.
Mộng Hoàn vừa xoay người thì đã bị cô ta kéo trở lại.
- Ý cô là gì? Loại người như cô là loại người thế nào?
- Không phải cô là người rõ nhất sao?
- Ha! Mộng Hoàn, cô đừng tưởng có anh Lâm Đình ở đây thì cô có thể lên giọng với tôi. Cô không xứng làm vợ của anh ấy đâu. Nhưng hình như anh ấy cũng không hề yêu cô như cô tưởng, cô xem, lúc nảy anh ấy cũng đâu đẩy tôi ra.
- Cô trơ trẽn vừa thôi.
Đột nhiên cô ta lại nắm lấy cổ áo Mộng Hoàn.
- Cô nói ai trơ trẽn hả?
Lúc này vì thấy lâu quá Lâm Đình đang đi tìm Mộng Hoàn và cô ta đã nhìn thấy.
Tự dưng cô ta buông Mộng Hoàn ra, cố ý tự là rối tóc của mình, tháo vài cúc áo rồi tự tát vào mặt mình một cái rõ to và nằm xuống sàn giả vờ như bị xô ngã.
- Mộng Hoàn.
Nghe thấy tiếng gọi của Lâm Đình, Mộng Hoàn giật mình nhận ra.
"Không lẽ cô ta đang muốn..."
- Anh Lâm Đình, hức...
Nhìn thấy Phan tiểu thư đang bị ngã xuống sàn, Lâm Đình lập tức chỉa ánh mắt về phía Mộng Hoàn khiến cô sững người.
- Hai người đang làm gì vậy?
Chớp ngay thời cơ, cô ta lập tức đứng dậy chạy về phía Lâm Đình khóc lóc.
- Anh... anh Lâm Đình, Lâm.. Lâm thiếu phu nhân làm em sợ quá, em chỉ là muốn xem xem xem cô ấy cần giúp gì không, nhưng không ngờ vừa nhìn thấy em cô ấy đã không thuận mắt. Lâm thiếu phu nhân mắng em trơ trẽn còn đánh em đến nỗi thành ra như này. Em sợ lắm, em không biết mình đã làm gì sai cả.
- Tôi...
Mộng Hoàn định lên tiếng giải thích, nhưng mà cô lại suy nghĩ lại.
"Cho dù có giải thích cũng sẽ không có tác dụng gì cả, anh ta sẽ không bao giờ tin mình nói đâu. Vốn dĩ trong mắt anh ta mình đã là một người đê tiện, xấu xa như vậy rồi. Thay gì lên tiếng minh oan thì im lặng vẫn là cách khiến mình đỡ tổn thương nhất."
- Mộng Hoàn???
- Tôi không có gì để nói cả, anh có thể tin cô ta.
Lâm Đình cau mày.
"Sao lại không giải thích? Người phụ nữ này thật là!"
Lâm Đình tặc lưỡi, khó chịu đảy mạnh Phan tiểu thư ra rồi tức giận kéo Mộng Hoàn về phía mình.
- Cô đừng giở trò tự bêu xấu bản thân mình nữa, nó không có tác dụng gì với tôi đâu. Trước giờ tôi không hề mềm lòng với phụ nữ, hơn nữa... tôi tin Lâm thiếu phu nhân của tôi không phải là người như cô nói.
Song, anh lạnh nhạt kéo Mộng Hoàn đi.
- Anh....
- Im miệng! Nếu lúc nảy cô đã câm thì bây giờ nín luôn đi!
Mộng Hoàn vẫn còn chưa hết bàng hoàng, cô không ngờ Lâm Đình lại tin cô.
"Anh ta là đang tin mình thật hay là không muốn bị bẽ mặt?"
Lâm Đình định một mạch dẫn Mộng Hoàn trở về nhưng Phan tổng lại ngăn cản.
- Có chuyện gì vậy? Lâm tổng anh định về sao? Còn chuyện hợp đồng thì sao?
Lâm Đình nhẹ nhàng dừng bước, vừa từ tốn vừa băng thép trả lời.
- Chuyện này thì ông nên hỏi con gái của ông. Còn hợp đồng, bây giờ tôi không có tâm trạng, nói sau đi.
Sau khi Lâm Đình đi được một lúc thì Phan tiểu thư mới luộm thuộm trở về bàn.
Chát!!!
Cô ta còn chưa kịp nói gì hay làm gì thì ba của cô ta đã tát cho cô ta một bạt tay.
- Ba!!! Sao ba lại đánh con???
- Tự hỏi xem con đã làm những gì khiến ba phải đánh con. Con cũng biết rõ là ba cần hợp đồng này mà cũng cố gây chuyện cho bằng được. Trên đời này đau có thiếu đàn ông mà con phải đi tìm đến một người đã có vợ. Hơn nữa, con nghĩ một người như Lâm Đình sẽ để mắt đến con sao? Nằm mơ đi!!!
- Con... con hức... biết lỗi rồi. Con sai rồi, con không hức... nên lỗ mãng làm hư chuyện làm ăn của ba... hức..