Nhìn thấy cô gái xấu xí kia đang bị dồn dập, Lâm tổng cũng không khỏi giật mình. Anh không hiểu tại sao cô ấy trong hiện tại lại trông đáng thương đến vậy? Tại sao lại cam chịu? Tại sao lại không chống cự? Tuy cô ấy đã bất cẩn, nhưng, cũng đâu cần phải hèn mọi dưới ánh mắt của người khác đến thế?
Bình thường, Lâm tổn anh không phải là một người thích xen vào chuyện của người khác, cho dù trời có sập đi chăng nữa nhưng chuyện không liên quan để anh thì anh sẽ không thèm để ý. Ấy mà cảm xúc kỳ lạ của anh cứ thế không hẹn mà gặp, anh thật sự không nhìn nổi nữa rồi, một cô gái đáng thương đang bị ức hiếp... đúng là dễ khiến cho một người đàn ông thẳng như anh lên cơn anh hùng, muốn ra tay giúp đỡ.... mỹ nhân!!
- Lâm tổng! Anh định làm gì vậy? Tôi thấy chúng ta cứ im lặng xem kịch như vầy là được rồi, không cần thiết phải....
Anh trợ lí kia còn chưa kịp nói xong thì Lâm tổng đã ngắt lời.
- Cậu im miệng! Cũng chỉ có cậu mới kìm lòng được trước một cô gái đang bị ức hiếp thôi....
"Gì chứ??? Lâm tổng ý là đang nói mình vô tâm? Ôi trời! Không phải mình đã học từ anh ấy sao??"
...----------------...
- Hừ!! Khóc gì chứ? Làm ăn cẩu thả còn dám khóc! Loại đàn bà này đúng là kiểu hồ ly tinh mà! Chuẩn bị ngồi tù đi là vừa!!
Người khách kia nhìn giàu sang, xinh đẹp thế mà miệng mồm lại độc địa, chanh chua đánh đá vô cùng. Từ nãy đến giờ vị khách đó cứ không ngừng mắng chửi Mộng Hoàn khiến những vị khách xung quanh cũng phải sợ hãi.
- Này!! Bà chị này!!! Xin chị ăn nói phải biết giữ mồm giữ miệng, đừng có mà quá đáng!
Lâm tổng từ tốn bước đến, lời nói nghe có vẻ hài hước nhưng gương mặt và giọng nói lại băng lãnh đáng sợ.
- Anh đẹp trai này! Nếu là đến để góp vui thì không cần đâu!! Tốt nhất là anh đừng có xen vào chuyện này.
Vì kính đã bị rơi nên Mộng Hoàn chỉ nhìn thấy được dáng vẻ cao to của anh chàng này nhưng... giọng nói thì cô lại cảm thấy có chút quen.
"Người đàn ông này là ai vậy chứ, cái giọng này...."
- Hừ! Vậy thì tôi lại càng muốn chen chân vào chuyện này rồi!!
Bụp!!
Anh rút trong túi ra một chiếc thẻ rồi đặt lên bàn, trước mặt vị khách kênh kiệu này.
- Ý của anh là gì??
Còn ý gì nữa?
- Số tiền này... tôi trả giúp cô ấy! Thế nào?
Song, anh quay sang quăng một sấp tiền vào tiền quản lý của nhà hàng, bảo.
- Không cần thói lại đâu!!
Rồi anh lại bước đến đỡ Mộng Hoàn đứng lên, lau nước mắt, vén tóc và nhẹ nhàng đeo kính lại đàng hoàng cho cô.
- Anh là....
Trong chốc lát, Mộng Hoàn vẫn chưa nhớ ra người đàn ông này là ai khiến cho anh có phần bất ngờ, cười bất lực và nhỏ giọng.
- Không nhớ tôi sao? Trợ lí Lâm tổng ở shop đấy!!
Lúc này Mộng Hoàn mới trợn mắt nhớ ra. Đột nhiên anh lại vòng tay qua... ôm eo Mộng Hoàn.
- Tiền đã trả sòng phẳng cả rồi, bây giờ... tôi có thể kiện chị tội cố ý gây thương tích cho người khác chưa hả?
Vị khách đó tím mặt, bực bội với lấy chiếc túi xách và tấm thẻ rồi một mực bỏ đi.
- Đúng là xúi quẩy mà!!
...----------------...
...----------------...
Mọi chuyện đã êm xuôi, lúc này Mộng Hoàn đang ngồi chung bàn ăn với anh trợ lí và Lâm tổng để lau bớt đi vết rượu trên người.
- Cô không sao chứ Mộng Hoàn? Cô tên là Mộng Hoàn đúng không?
Mộng Hoàn gật đầu.
- Lúc nãy... cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều.
Anh trợ lí có phần không vui khi ngồi chung một cô gái quê mùa.
- Cô là người rất may mắn đấy, Lâm....
Anh trợ lí định nói là Lâm tổng nhưng... anh trợ lí giả mạo đã kịp thời lườm anh bằng một ánh mắt sắt đá.
- Hả??
Lâm tổng không cho anh trợ lí vô dụng này nói nữa, nhanh chóng mỉm cười trò chuyện với cô.
- Không có gì đâu, nhưng sau này cô phải cẩn thận một chút, đừng làm đổ thức ăn lên người khách nữa.
Mộng Hoàn buồn bã.
- Sau chuyện hôm nay, chắc tôi sẽ bị đuổi việc.
- Không đâu, tôi đã bảo với trợ lí rồi, cô cứ yên tâm ở lại làm việc đi!!
Mộng Hoàn có hơi bất ngờ, cô không hiểu tại sao anh chỉ là một trợ lí nhưng sao lại có nhiều quyền uy đến thế. Cơ mà, trong một lúc cô đã suy luận ra..
"Làm trợ lý của Lâm tổng chắc chắn là có lương rất cao. Vã lại... có lẽ bọn họ sẽ nể mặt anh ấy là trợ lí Lâm tổng mà nghe lời."
- Cảm ơn anh!!
- Cô không cần cứ cảm ơn tôi suốt đâu, là việc nên làm thôi, ai lại chịu đựng được khi nhìn thấy một cô gái bị đánh chứ!!
Anh trợ lí kế bên không ngừng trợn mắt, bĩu môi, anh nghĩ thầm..
"Hôm nay Lâm tổng bị làm sao vậy chứ? Giúp đỡ thì giúp đỡ, cứ xem như lòng tốt của anh ấy chợt nổi dậy đi, nhưng cũng đâu cần ăn nói kiểu này. Ngoại trừ phu nhân và em gái của anh ấy thì mình chưa từng thấy anh ấy dịu dàng với ai đến vậy. Rốt cuộc thì... cô gái xấu xí này có gì thú vị cơ chứ? So sánh với các cô nàng tiểu thư nhà giàu hay là những cô người mẫu xinh đẹp thì cô gái xấu xí này một góc cũng không bằng, không lẽ... Lâm tổng... anh ấy thật sự chỉ thích những cô gái xấu xí! Ô! Thì ra anh ấy không phải là gay mà là.... một chàng trai có cái gu kì lạ."
- Phải rồi! Hay là... anh cho tôi xin Wechat đi!!
Chợt, không hiểu sao trong lòng Lâm tổng lại nổi lên cái cảm giác gì đó hưng phấn.
- Ồ! Nhưng...
- Không! Anh đừng hiểu lầm ý của tôi! Tôi chỉ muốn giữ liên lạc với anh để trả lại số tiền mà anh đã giúp tôi thôi!
- Hả? Tiền? Không cần đâu! Tôi chỉ là muốn giúp cô, không cần phải trả lại.
Gương mặt anh chợt trở nên méo mó, hình như là có hơi thất vọng.
- Không được! Tôi nhất định phải trả lại. Tôi... không muốn mắc nợ ai cả, vã lại, tôi với anh chỉ là có duyên gặp mặt vào lần. Có lẽ anh làm trợ lý giám đốc nên số tiền đó đối với anh chẳng là gì cả, nhưng... làm ơn được không? Tôi thật sự không muốn nợ ai bất cứ thứ gì..
Nhìn thấy Mộng Hoàn khẩn cầu tha thiết, cuối cùng anh cũng chủ còn cách đồng ý.
- Đây! Cô quét mã đi!!
Ting!!
- Anh tên là... Lâm Đình sao?
"Chết rồi, không lẽ cô ấy nhận ra được điều gì?"
- Anh Lâm, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, khi có tiền rồi tôi sẽ liên hệ với anh ngay.
- À thì... số tiền này đối với cô có vẻ rất lớn. Cứ từ từ là được, tôi cũng không gấp lắm đâu! Hoặc là.... cô lấy thân báo đáp cũng được, tôi không ngại đâu!!
Anh nói câu này liền khiến cho Mộng Hoàn bối rối!
- Hả? Anh đừng đùa vậy, không vui tí nào đâu! Phải rồi, giờ tôi phải về rồi! Tạm biệt anh! Một lần nữa, tôi thật sự cảm ơn anh.
Sau khi Tưởng Mộng Hoàn rời đi.
- Lâm tổng... anh thật sự... nhìn ra điểm thú vị từ cô gái đó sao? Anh... thật sự không cảm thấy khó chịu với cái nhan sắc đó!?!
- Tôi cũng không hiểu nữa, không biết tại sao tôi lại thấy cô ấy có một điểm gì đó rất cuốn hút ánh nhìn của tôi. Có lẽ xung quanh tôi có quá nhiều tiểu thư và những cô gái xinh đẹp gợi cảm nên... chắc là đã nhìn chán rồi!!