Sự hiện diện của Mộng Hoàn này đúng là đặc biệt, hôm nay bọn người hầu trong nhà đã vô cùng "quan tâm" cô mà không hề bạc đãi tí nào.
Họ dành cho cô một đãi ngộ vô cùng đặc biệt. Chính là giao lại hết tất cả việc nhà cho Mộng Hoàn, còn bọn họ thì chỉ tay năm ngón như một vị chủ nhà.
Lau sàn, rửa chén, nấu cơm thì còn cố mà chịu được, nhưng giữa trưa họ lại bắt Mộng Hoàn ra ngoài sân nhổ cỏ, quét lá cây thì đúng thật là quá đáng.
- Sao? Không muốn làm à? Không muốn làm thì cũng phải làm, làm không xong thì đừng hòng ăn cơm. Tiểu thư đã nói rồi, bây giờ chúng tôi có toàn quyền sai khiến tam tiểu thư cô. Vì vậy cô nên ngoan ngoan đi thì hơn, nếu không bọn này không nương tay đâu.
Bọn họ lên mặt như vậy nhưng Mộng Hoàn cũng chẳng mở miệng ra nói câu nào, chỉ đành nhẫn nhịn. Nhưng chữ nhẫn này của Mộng Hoàn có thể chịu đựng được bao lâu thì không rõ.
Tối đến, Mộng Hoàn làm xong việc còn chưa kịp ăn uống, nghỉ ngơi thì Tưởng Y Như lại tìm cô.
- Cô lại muốn gì nữa đây??
- Muốn gì?? Ha! Có cần phải căng thẳng vậy không? Sợ rồi à??
Mộng Hoàn im lặng không trả lời. Cô ta liền hất vào mặt Mộng Hoàn một cái túi gì đó.
- Váy??
Đó là một chiếc váy ngắn rất thiếu vải.
- Mặc vào đi, hôm nay tao sẽ dẫn mày đến một nơi.
- Tôi không đi..
- Mày có quyền đó à?? Sẵn nói cho mày luôn, tao sẽ dẫn mày đi gặp một ông chủ lớn, có liên quan đến vụ làm ăn của ba, không phải mày rất biết cách dẹo trai sao? Nếu hôm nay mày giúp tao lấy được vụ làm ăn này, tao sẽ tha cho mày.
- Cô xem trọng tôi quá rồi, tôi làm sao có cái bản lĩnh đó chứ? Sao cô không tự mình đi làm đi!!
Thật lạ, Tưởng Y Như chủ im lặng rồi nhếch miệng cười chứ không hề tức giận cũng như cau có. Rồi đột nhiên cô ta lại hất tay một cái, vài tên vệ sĩ bước vào, có một tên cằm trên tay một ống kim tiêm, từ từ bước về phía Mộng Hoàn.
- Không!! Cô muốn làm gì? Cô muốn làm gì... khôn...
Mấy tên vệ sĩ đó cứ vậy mà khống chế Mộng Hoàn rồi tiêm cho cô một mũi thuốc mê.
- Cứ làm theo kế hoạch là được!!
...----------------...
Ở quán bar.
Mấy cậu thiếu gia đó đang trái ôm phải ấp, nói chuyện rôm rả thì Lâm Đình đến với vẻ mặt lạnh tanh.
- Lâm Đình, cậu đến rồi à?! Sao trễ vậy? Bọn này chơi được một lúc rồi cậu mới đến! Chán cậu thật.
Lâm Đình điềm tĩnh ngồi xuống nhấc ly rượu lên nhấp môi.
- Tôi nào có rảnh như các cậu.
- À! Sắp tổ chức hôn lễ rồi nên bận à!!
- Ha ha ha!! Xém thì quên, cậu Đình nhà ta sắp có vợ rồi, sao này có chị dâu rồi có khi nào bỏ chúng ta luôn không??
Nhắc đến chuyện này Lâm Đình lại trở nên quạu quọ không vui.
- Câm miệng đi!! Đừng nhắc chuyện này với tôi! Nếu cậu thích, tôi có thể đem cô ta dâng tặng cho cậu, không cần phải ngưỡng mộ.
- Gì chứ?? Có cần phải vậy không, nói chơi thôi mà, cậu nghiêm túc vậy làm gì??
- Có cần gọi mấy em đến giải khuây kông??
- Không cần!
- Trời! Nay Lâm tổng của chúng ta ăn chay à? Kì lạ thật đấy!!
...----------------...
Mộng Hoàn bị tiêm thuốc mê nên không biết bọn họ đã đưa mình đi đến nơi nào, nhưng khi tỉnh dậy cô đã ở trong một căn phòng có ánh đèn đỏ mập mờ.
- Đây là đâu??
Đột nhiên cô chợt nhận ra có tiếng nước trong phòng tắm.
"Có người?"
Mộng Hoàn sợ hãi muốn nhanh chóng rời khỏi nơi quái quỷ này, nhưng cô vừa bước xuống hai chân đã loạng choạng, đầu có chút đau nhứt, chắc là do thuốc mê vẫn chưa tan hết.
Cạch!!!
- Em tỉnh rồi sao người đẹp??
Hắn ta là một tên đàn ông độ năm mươi tuổi, không những xấu xí mà còn có bụng bia, trong rất biến thái.
- Ông là ai?? Nơi này là đâu??
- Anh là sếp Trương, em không biết à? Không lẽ Tưởng tiểu thư đó tặng em đến đây cho anh để trao đổi hợp đồng mà chưa nói gì với em à??
"Cô ta...."
- Còn nơi này là quán bar, nhưng không sao, sẽ không ai quấy rầy hai chúng ta đâu. Nào, đến đây em yêu.
"Không!!... Không!! Mình không không muốn!"