Cứ ngỡ sau khi bị động thai cùng với sức khoẻ của Mộng Hoàn thì sẽ không thể giữ được đứa bé nhưng không ngờ phép màu lại xảy ra, cũng đã vài ngày rồi nhưng thai nhi vẫn rất ổn định, sức khoẻ của người mẹ vẫn rất tốt, hầu như là không có vấn đề gì.
Nhưng điều này càng khiến cho Lâm Đình lo lắng hơn, không một giây phút nào là anh thả lỏng, hai mươi tư trên hai mươi tư luôn cho người canh ở bệnh viện, không ai được đến gần.
...----------------...
Ở công ty, trong phòng làm việc. Lâm Đình vẫn đang bàn với Lưu Hán Văn về vụ việc lần này.
- Điều tra sao rồi?
- Vẫn chưa có manh mối gì, những tên đó cương quyết không khai ra người đứng sau, còn tên kia thì đã chạy trốn, đến giờ vẫn chưa tìm được.
- Bọn họ rõ ràng là đang muốn nhắm vào cái thai, nếu để bọn họ viết mẹ xon Mộng Hoàn vẫn bình an thì chắc chắn bọn sẽ không bỏ qua đâu. Vì vậy chuyện này càng ít người biết càng tốt, tốt nhất... là đừng để bọn họ biết đứa bé vẫn còn.
- Hiểu rồi.
...----------------...
Tại một nhà kho bị bỏ hoang, tên kia sau khi bỏ trốn thành công đã hẹn Dương Kỳ Uyên ra đây.
- Tôi cần tiền.
- Cần tiền? Tụi mày đã làm được gì nên trò chưa mà muốn lấy tiền từ tao???
- Hôm đó sau khi bỏ chạy tôi đã đập mạnh vào bụng nó mấy cái, máu cũng chảy rất nhiều, chắc chắn không giữ được cái thai đâu.
- Mày chắc chứ?
- Đương nhiên.
- Được, vậy mày cầm tiền rồi cút khỏi đây, rõ chưa?
Dương Kỳ Uyên đương nhiên không hoàn toàn tin vào lời của tên đó nói nên đã cho người điều tra, không ngờ lại tra ra được lời tên đó nói lại là thật, Mộng Hoàn đã bị xảy thai.
"Ha! Cái thai không còn, tao xem mày còn có thể ở lại nhà họ Lâm được bao lâu. Lâm Đình, lần này anh là người phải cảm ơn em, vì đã giúp anh diệt trừ được hậu hoạn, cô ta sẽ không thể lấy cái thai ra uy hiếp anh để bám lấy anh được nữa."
...----------------...
Vài ngày sau, sau khi Mộng Hoàn xuất viện.
Khi Mộng Hoàn và Lâm Đình đang ăn sáng thì đột nhiên Mộng Hoàn lại nhắc đến chuyện hợp đồng hôn nhân.
- Ngày mai... là hết kỳ hạn hợp đồng rồi, chúng ta...
Lâm Đình hiểu Mộng Hoàn đang lo lắng điều gì nên anh đã nắm chặt lấy tay Mộng Hoàn.
- Em lại suy nghĩ nhiều rồi, ngày mai là ngày mà hợp đồng đó không còn hiệu lực nữa, chúng ta cũng chính thức trở thành một đôi vợ chồng thực sự, cánh cửa mới sẽ mở ra với chúng ta.
- Đúng vậy, nhưng... em thật sự vẫn không thể nào tin được, ba tháng qua... mọi thứ giống như một giấc mơ vậy, nó khiến em... khó có thể chấp nhận được với hiện tại.
- Rồi em sẽ quen thôi, sẽ quen với tình cảm mà anh dành cho em.
- Ừm.
...----------------...
Ngày hôm sau, hôm nay cũng chính là ngày kỷ niệm thành lập Lập thị vì vậy Lâm gia sẽ mở một bữa tiệc thật lớn, đương nhiên ở đó sẽ có rất nhiều người có địa vị trong xã hội đến tham dự.
Lúc này đã gần đến thời gian bữa tiệc bắt đầu, Mộng Hoàn vẫn đang còn chuẩn bị.
Đến khi cô bước ra thì... không khác gì một nàng công chúa trong tiểu thuyết, cô khoác lên người một bộ đầm lộng lẫy màu hồng phấn, vết sẹo cũng đã được che đi một cách tỉ mỉ bởi những đoá hoa khô, cùng với mái tóc uốn xoăn như những cơn sóng và được nhấn mạnh bằng chiếc băng đô xinh xắn. Thật sự... vô cùng thướt tha và hút mắt người nhìn.
- Trông có kì lạ quá không, hình như là tạo hình này... hơi quá rồi thì phải.
Lâm Đình sợ cô bị vấp vì chiếc đầm quá dài nên đã bước đến đỡ lấy cô.
- Không đâu, thật sự rất đẹp, nàng công chúa của anh ạ.
Lần đầu tiên có người gọi mình là công chúa nên Mộng Hoàn có chút ngượng ngùng.
- Công chúa gì chứ.
Đột nhiên Lâm Đình đã không kìm được mad nhìn cô say đắm thêm chút nữa rồi... vô thức hôn lấy cô.
- Ưm... sẽ trôi son đó.
- Không phải chỉ cần tô lại là được sao?
- Không... không phải... ư... ưmm... Sắp trễ rồi.
- Không sao, cứ để bọn họ chờ.
...----------------...
Bữa tiệc vừa bắt đầu, bọn họ cũng vừa mới đến, khi bọn họ đến thì mọi ánh mắt, máy ảnh, phóng viên đều đổ dồn về họ.
- Bữa tiệc này... qui mô lớn hơn em nghĩ, đâu đâu cũng có phóng viên. - Mộng Hoàn thì thầm.
- Không sao, có anh rồi, em yên tâm nắm chặt lấy tay anh là được. - Thì thầm.
...----------------...
Sau khi cùng Lâm Đình chào hỏi xong thì Mộng Hoàn đã tìm cớ chuồn trước, dù sao bọn họ cũng chỉ nói đến chuyện công việc, cô nghe cũng không hiểu lắm, không khéo lại khiến anh mất mặt.
Mộng Hoàn đi đến chỗ để thức ăn, nhân lúc nội đang cùng bạn bè nói chuyện không để ý đến cô, Lâm Đình cũng đang bạn bàn chuyện, cô đã lấy vài cái bánh trông đẹp mắt để ăn, từ khi có thai đến nay cô vẫn thường hay bị đói nhưng mà lại chẳng ăn được bao nhiêu, quả thật để có thể làm một người mẹ thì phải trải qua một quá trình vô cùng khó khăn và thiêng liêng.
Nhưng Mộng Hoàn còn chưa ăn xong một cái bánh thì Dương Kỳ Uyên đã bước đến kéo cô đi lên cầu thang.
- Cô buông tôi ra, rốt cuộc cô muốn làm gì? - Hất tay cô ra ra.
- Cô còn đeo bám theo anh ấy làm gì? Sao còn chưa ly hôn? Cô thật sự nghĩ anh ấy yêu cô sao? Với cái nhan sắc tầm thường, xấu xí như cô mà cũng muốn trèo cao à? Nếu muốn thay đổi vận mệnh thì tôi nghĩ cô nên bán thân thì hơn, chỉ có tìm đến những tên biến thái đó thì cô mới có thể trèo cao thôi, nhiều khi bọn họ xòn không cần. Vì vậy, tránh xa Lâm Đình ra.
- Cô... đang nói gì vậy?
- Cô không nghe hiểu tiếng người sao? - Siết chặt lấy cổ tay Mộng Hoàn.
- Cô buông tôi ra, cô bị điên rồi.
Mộng Hoàn không hiểu gì cả, tự nhiên cô ta lại đến kiếm chuyện với cô rồi đột nhiên lại trở thành một vụ giằng co giữa hai người phụ nữ.
- Cô điên rồi, ở đây có rất nhiều phóng viên, cô không sợ bọn họ chụp được sao?
Đột nhiên, cô ta mấp máy môi, ánh mắt vô cùng nham hiểm, nụ cười... cũng khiến người ta phải rùng rợn nổi da gà.
- Ha! Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi muốn cô biết được mùi vị mất hết tất cả là gì, tôi muốn cô biết... Lâm Đình là của ai.
Bỗng, cô ta buông lấy tay Mộng Hoàn ra, rồi từng bước, từng bước, từng bước nột lùi về phía sau.
- Cô làm gì vậy? Đó là cầu thang! Này!!!
- Á!!!!!!!
Cô ta cứ vậy mà để bản thân ngã xuống cầu thang trước sự bất ngờ của mọi người và sững sốt của Mộng Hoàn, Mộng Hoàn thật sự đã bị doạ cho phát sợ. Mọi ánh mắt đột nhiên hướng lên phía Mộng Hoàn, những tên phóng viên được Dương Kỳ Uyên mua chuộc từ trước cứ không ngừng chụp hình và hỏi những câu hỏi khiến Mộng Hoàn hoảng sợ.
- Tại sao Lâm thiếu phu nhân lại làm như vậy?
- Tại sao lại quyết định ra tay trong bữa tiệc?
- Cô thật sự đã từng là tiểu thư sao, sao lại có thể ra tay ác độc như vậy?
- Rốt cuộc hai người có mâu thuẫn gì?
Rõ ràng Mộng Hoàn không làm gì cả nhưng mọi ánh mắt dưới kia lại đang không ngừng phán xét cô, ngay cả ánh mắt của lão phu nhân cũng trở nên thất vọng đến vậy, cô thật sự... vô cùng... sợ hãi.
- Tôi...
Đúng lúc đó, Lâm Đình đã chen chúc vào đám đông và bước đến bên cô, anh cởi áo vest ra khoác lên cho cô, ấy có lẽ là người duy nhất đứng về phía cô.
- Em... em không hề làm, là cô ta, cô ta... - Run rẩy, hốt hoảng.
- Em không cần nói gì cả, anh tin em. Em không cần sợ, anh sẽ đưa em ra khỏi đây.
Lâm Đình không hỏi gì cả mà hoàn toàn tin tưởng cô, anh cứ vậy bế cô bước ra khỏi bữa tiệc trong ánh mắt của bao người và những tên phóng viên. Dường như anh không hề nhìn lấy Dương Kỳ Uyên chỉ một cái, dù cô đã bị ngất và đầu chảy nhiều máu.
Còn Mộng Hoàn lúc này đang rất hoảng sợ, cô không suy nghĩ được gì cả, chỉ biết nép mặt vào lòng Lâm Đình, né tránh đi ánh mắt khinh thường của mọi người đang nhìn mình.