Như thường lệ, Lâm Đình đã trở về biệt thự, nhưng không hiểu tại sao hôm nay lại có chút khác lạ hơn thường ngày, đèn không được mở, bên trong cũng không có mùi thơm nức của thức ăn.
Lâm Đình mở đèn lên rồi chạy khắp biệt thự tìm kiếm nhưng cũng không tìm ra Mộng Hoàn, lúc này trong lòng anh đã có chút bất an và lo lắng. Ngay lập tức anh liền gọi cho Mộng Hoàn, gọi liền mười mấy cuộc nhưng cũng không ai bắt máy, sau đó anh gọi đến cho Lâm gia để xác nhận xem cô ấy có đến đó chơi cùng nội không nhưng giúp việc nói rằng cô ấy không hề đến.
- Cô ấy có thể đi đâu được chứ? Không lẽ Tưởng gia lại...
Vừa nghĩ đến Tưởng gia anh liền không tâm, nhưng... cô ấy cũng không có ở đó. Lúc này đầu óc của Lâm Đình trống rỗng, anh không nghĩ được gì cả, cũng không biết Mộng Hoàn có thể đi đến chỗ nào.
- Phải rồi, định vị, mình có cài đặt định vị trong điện thoại cô ấy.
Lâm Đình mở định vị lên tìm kiếm nhưng không hiểu sao lại không tìm ra được vị trí của Mộng Hoàn. Đương nhiên rồi, hắn ta cũng đâu phải là một tên đại ngốc, vì sợ trong điện thoại Mộng Hoàn có cài định vị nên hắn vốn đã hủy chiếc điện thoại của Mộng Hoàn từ lâu.
- Chiết tiệt! Không ổn rồi, chắc chắn cô ấy đã gặp chuyện.
Nghĩ đến chuyện chẳng lành sắp xảy ra, anh liền gọi cho Lưu Hán Văn huy động lực lượng để tìm ra tung tích của Mộng Hoàn.
- Cho dù lật tung cái thành phố này lên cũng phải tìm ra cô ấy cho tôi, nếu không thì các người cũng đừng về nữa.
Không ngồi yên ở đó để chờ đợi, Lâm Đình cũng ra ngoài để tìm kiếm.
"Mộng Hoàn, rốt cuộc em đang ở đâu?"
...----------------...
Một lúc sau, tại nhà kho.
Tên cầm đầu đó đã bắt đầu nóng lòng, hắn ta không chờ được nữa mà gọi điện uy hiếp Lâm Đình.
- Lâm tổng à? Dạo này mày vẫn ổn chứ?
- /Mày là ai?/
Nghe thấy giọng của Lâm Đình, Mộng Hoàn liền vùng vẫy muốn lên tiếng nhưng lại bị bọn họ bịt miệng lại.
- Ưmm!
- Nghe giọng của Lâm tổng có vẻ đang rất hốt hoảng và lo lắng phải không? Đúng vậy, thiếu phu nhân của mày đang ở trong tay tao, khôn hồn thì mau đến đây đi, tao không dám đảm bảo tính mạng cho cô ta đâu.
- /Rốt cuộc mày là ai?/
- Tao là ai không quan trọng, điều quan trọng bây giờ là mày có muốn cứu vợ của mày không? Nếu mày muốn cứu cô ta thì mày hãy một mình tự đến đây, nếu không, đừng trách tao ra tay độc ác... với vợ mày.
- /Mày dám đụng vào một cọng tóc của cô ấy thử xem, tao lột da mày!/
- Ô! Nghe sợ thật đấy, nhưng người ở trong tay tao, tao muốn làm gì mà chả được.
Vừa dứt lời hắn liền ra lệnh cho bọn họ tháo bịt miệng của Mộng Hoàn ra, đồng thời dùng roi da đánh Mộng Hoàn, mỗi một roi đánh lên người Mộng Hoàn đều khiến da thịt cô rướm máu, thật sự... vô cùng đau.
- Á!!! Á!!!
Nhưng Mộng Hoàn vẫn cố cắn răng, không rơi nước mắt trước mặt bọn họ.
- Mày nghe gì chưa?
- /Mày đã làm gì cô ấy?/
- Tao đã làm gì mày? Mày mau nói cho chồng mày nghe đi, kêu hắn đến cứu mày.
- Lâm Đình, anh đừng đến! Bọn họ sẽ không tha cho anh đâu, đừng đến, rất nguy hiểm, của mặc kệ em.
Sự chống đối của Mộng Hoàn đã khiến cho hắn nổi điên mà tát cô một bạt tay đau điếng.
Chát!!!
- Tiện nhân!!! Dám chói g đối tao thì không có kết cục tốt đâu. - Hắn nói với Mộng Hoàn.
- Tao cho mày hai tiếng. Nếu mày còn không đến thì tao sẽ giết con đàn bà này. - Nói với Lâm Đình.
Tút! Tút!
...----------------...
Ở bên phía Lâm Đình, Lưu Hán Văn đứng kế bên đã nghe được tất cả.
- Bây giờ... chúng ta phải làm sao?
- Có lẽ hắn ra là kẻ thù của tôi nên mới muốn bắt Mộng Hoàn làm con tin. Người hắn nhắm vào là tôi, tôi sẽ đến đó.
- Cậu điên sao? Từ khi nào mà cậu lại trở nên mất trí như vậy? Cậu đi thì chính là nộp mạng đấy.
- Nhưng còn Mộng Hoàn thì sao? Tôi không thể bỏ mặc cô ấy được. - Hét lớn.
- Cậu còn không rõ những loại người như hắn sao? Hắn sẽ không giữ lời hứa đâu, cậu nghĩ cậu một mình đến đó sẽ thật sự cứu được Mộng Hoàn à? Bình tĩnh lại đi.
- Vậy giờ tôi phải làm sao?
- Ha! Tôi biết thế nào cậu cũng bị cô ta hại mà, một khi cậu đã có điểm yếu, chỉ cần cậu mềm lòng thì bọn họ sẽ giết cậu dễ như trở bàn tay. Chậc! Thật sự không hiểu nổi, người phụ nữ đó quan trọng với cậu như vậy sao?
Lâm Đình không nói gì có nghĩa là Lưu Hán Văn đã nói đúng.
- Được rồi, nếu đã vậy thì cậu cứ đi đi, bọn tôi sẽ bao vây chỗ đó, ở bên ngoài tiếp ứng cho cậu. Nhưng cậu nhớ phải cẩn thận, đừng quá manh động, bọn họ dám uy hiếp cậu thì chắc chắn đã có sự chuẩn bị, không đơn giản đâu.
Mọi sự ưu tư, phiền não của Lâm Đình bây giờ chỉ còn biết gói gọn trong một tiếng thở dài.
Từ trước đến giờ Lâm Đình anh chưa từng cảm thấy sợ hãi và sợ mất một người đến như vậy. Anh vốn dĩ làm một người không coi trọng tính mạng của người khác, nhưng hiện tại... anh lại rất bất an, anh sợ bọn họ sẽ làm gì Mộng Hoàn. Cảm giác này... còn khiến người ta khó chịu hơn là đứng trước vực thẳm.