Sau khi trở về biệt thự Mộng Hoàn đã nhanh chóng bắt tay vào bếp còn Lâm Đình thì lên phòng tắm rửa.
Một lúc sau, Lâm Đình từ trên lầu đi xuống, thấy Mộng Hoàn đang lay hoang trong bếp, anh liền chủ động bước đến.
- Cần giúp gì không?
Mộng Hoàn thật sự có chút ngạc nhiên, từ bao giờ mà Lâm Đình lại đi vào bếp, còn muốn giúp cô nấu cơm chứ?
- À... không cần đâu, anh cứ ra ngoài ngồi chờ đi, thất chán thì xem tivi cũng được.
- Này! Vẻ mặt đó của cô là ý gì? Cô đang xem thường tôi sao?
- Haizz! Được rồi, tôi không có ý đó, hay là anh cắt hành hộ tôi đi. Chuyện đó có lẽ anh làm được.
- Tôi không thích làm những chuyện đơn giản như vậy, cô đưa chảo đây, tôi xào cho.
Một lần nữa anh lại làm cho Mộng Hoàn đơ người ra, cô không tin anh có thể làm được.
- Còn đứng đó làm gì? Đưa đây cho tôi.
Lâm Đình cứ quyết tâm muốn làm cho bằng được, cô có cản cũng cản không nổi nên Mộng Hoàn cũng chỉ biết đứng kế bên, phòng hờ anh ấy lại phá tung phòng bếp lên. Nhưng không ngờ... anh ấy làm cũng khá tốt, khá điêu luyện.
- Ngạc nhiên lắm sao? Làm gì mà đứng ngơ ra vậy?
- Anh... thật sự biết nấu ăn à?
- Hỏi thừa, Lâm Đình tôi có gì mà không làm được.
Lâm Đình đúng là có biết chút về nấu ăn nhưng thật ra anh chỉ đang nói khoát. Bởi vì anh chỉ biết làm những món chiên và xào, còn lại thì bó tay.
...----------------...
Cuối cùng bữa cơm tối cũng được chuẩn bị xong, có lẽ đây là bữa cơm tối đầu tiên khi đến biệt thự mà Mộng Hoàn cảm thấy vui nhất. Không những được cùng tổng tài bá đạo đi chợ mua thức ăn mà còn cùng anh ấy vun vén cho bữa cơm này. Điều này khiến cho Mộng Hoàn cảm thấy rất ý nghĩ, đây vốn là viễn cảnh mà Mộng Hoàn luôn tưởng tượng, một gia đình hạnh phúc, lúc nào cũng đầy niềm vui và tiếng cười. Trong phút chốc Mộng Hoàn đã lầm tưởng... đây là sự thật.
- Sao cô không ăn đi? Thử món của tôi xem thế nào?
Lâm Đình gấp thức ăn cô, đáng lẽ cô rất vui nhưng không hiểu sao lại có chút khó chịu, cô cảm thấy khung cảnh trước mắt không hề thật một chút nào cả, đều là lừa người.
- Còn bao lâu nữa thì cuộc hôn nhân này kết thúc?
Mộng Hoàn đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến cho Lâm Đình bỗng khựng lại.
- Sao đang yên đang lành lại nhắc đến chuyện này?
Anh vốn định cứ vậy cho qua nhưng ánh mắt Mộng Hoàn vẫn đang chờ đợi câu trả lời từ anh, khiến cho anh...
- Còn... không đến một tháng nữa.
- Ồ! Nhanh thật đấy, mới đó mà mọi chuyện sắp kết thúc rồi, hành trình giữa tôi và anh cũng sắp đi đến hồi kết. Sau khi ly hôn, chúng ra sẽ không còn gặp lại nữa, cũng không liên quan gì đến nhau.
Lúc trước Lâm Đình luôn trông mong đến ngày đó, ngày vở kịch kết thúc, nhưng bây giờ không hiểu sao anh lại có cảm giác không nỡ, khó chịu. Anh không muốn ly hôn nhưng khi nghe Mộng Hoàn nói muốn phủi sạch tất cả, tim anh đã nhói lên. Có lẽ... anh đang muốn trốn tránh sự thật?
- Đừng nói nữa, ăn đi!
"Bữa cơm vốn dĩ đang rất vui vẻ nhưng lại thành ra thế này. Mình thật ra cũng không muốn nhắc đến nó, nhưng mà... mình thật sự không thể phân biệt thật giả nữa rồi. Nếu không nói ra thì mình vẫn sẽ còn ảo tưởng khoảnh khắc này là mãi mãi. Mộng Hoàn... tỉnh táo lại đi."
...----------------...
Ở trên phòng.
Khi Mộng Hoàn vừa bước từ phòng tắm ra đã thấy Lâm Đình đang đứng bên khung cửa sổ cùng một ly rượu vang, ánh mắt của anh đang hướng về phía bầu trời xa xăm như đang trầm tư một điều gì đó.
Chợt, Mộng Hoàn nhìn thấy trên bàn có khay gạt tàn thuốc, bên trong còn có rất nhiều điếu thuốc lá.
"Anh ấy không nghiện thuốc, sao tự dưng hôm nay lạu hút nhiều như vậy? Chuyện của công ty cũng đã được giải quyết rồi, anh ấy còn có chuyện gì phiền não nữa chứ?"
- Anh... đừng hút rượu với lại... hút thuốc nữa, không tốt cho sức khoẻ đâu.
- Tôi biết!
- Anh biết mà còn như vậy, ở công ty thì anh uống rất nhiều cà phê để tỉnh táo, còn ở nhà thì anh lại uống rượu và hút thuốc, làm như vậy không chỉ mài mòn sức khỏe mà còn không giải được ưu phiền, hà cớ gì phải hành hạ bản thân.
Đột nhiên Lâm Đình lại quay đầu lại nhìn cô chằm chằm khiến cho cô có chút sợ.
- Tôi... tôi nói nhiều quá khiến anh cảm thấy phiền sao? Vậy thì... tôi xin lỗi, là tôi đã lo chuyện bao đồng rồi.
Lâm Đình đặt nhẹ ly rượu vang xuống, khoanh tay lại dựa vào cửa sổ mà mỉm cười.
- Tôi còn chưa nói gì mà cô đã sợ sệt như vậy rồi sao?
- Tôi...
- Cô quan tâm tôi sao?
- Tôi...
- Nếu nói vậy thì cô có cách nào giúp tôi không, nếu không hút thuốc và uống rượu???
Mộng Hoàn vẫn có chút sợ hãi khi anh lại điềm tĩnh đến thế, không hề cáu kỉnh với cô.
- Tôi... tôi nghĩ anh không nên lúc nào cũng căng thẳng như vậy, anh nên để bản thân nghỉ ngơi, thư giãn thần kinh. Thật ra uống thuốc an thần không phải cách hay đâu, dục tốc bất đạt, anh phải điều trị lâu dài trong cách sinh hoạt, ăn uống, nghỉ ngơi. Phải rồi, tôi có biết một phương pháp massage giúp thư giãn thần kinh, nếu anh không chê...
- Được!
Mộng Hoàn còn chưa tin vào tai của mình, Lâm Đình lại dễ dàng đồng ý như vậy sao?
- Hả? À, vậy, để tôi giúp anh thử một lần xem sao.
...
Lâm Đình nằm trên đùi Mộng Hoàn, còn Mộng Hoàn thì nhẹ nhàng massage cho anh.
"Gương mặt này của anh ấy... đúng là càng nhìn càng càng thấy đẹp trai. Từng nét trên gương mặt đều rất rõ ràng và chi tiết, cứ như pho tượng được tạc một cách tỉ mỉ vậy. Giao diện và cơ thể hoàn hảo đến như vậy, bảo sao những cô gái xung quanh anh ấy điều bị sự quyến rũ này làm cho chết mê chết mệt.
Đột nhiên, Lâm Đình mở mắt ra làm cho Mộng Hoàn giật hết cả mình.
- Cô có thật sự đang tập trung không vậy?
- Tôi... ai nói với anh là tôi không tập trung? Tôi đang rất tập trung đây.
Mộng Hoàn còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Đình đã kéo cô dí sát vào mặt anh khiến cô đỏ mặt, tim cũng bắt đầu loạn nhịp.
- Anh... anh... làm gì vậy?
- Tim cô... sao lại đập nhanh như vậy? Động lòng rồi?
Mộng Hoàn ngượng ngùng, lập tức ngồi dậy rồi vội vàng đẩy anh ra.
- Tôi mới không có, anh nghĩ nhiều rồi?
Nhìn thấy vẻ mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ của Mộng Hoàn, anh không kìm được mà muốn chọc ghẹo cô thêm. Anh tiến đến gần, áp cô vào giường và chặn hai tay lại khiến cô không thể thoát ra.
- Đúng, là tôi nghĩ nhiều rồi. Tim cô.. đâu có đập nhanh, mặt cũng không hề đỏ tí nào.
"Như vầy thì gần quá rồi! Tim mình... như sắp nổ tung vậy. "
"Vẻ mặt cô ấy xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt mình, thật đáng yêu. Nếu cứ như thế này... thì mình... không đảm bảo rằng mình có thể kìm chế được đâu. Mình sẽ "ăn" cô ấy mất."
Anh sợ rằng bản thân sẽ làm ra những chuyện không đúng đắn, làm tổn thương cô như lần trước, nên anh đã chủ động lùi lại.
- Được rồi, không chọc cô nữa. Tôi... phải đi ngủ. Cô còn không mau đi xuống.
- Tôi... tôi đi ngay đây.
"Mộng Hoàn ơi Mộng Hoàn, lúc nảy mày đang trông chờ gì vậy chứ? Thật là điên rồ mà."