Vì lo cho cô nhi viện, sợ nếu cô không tuân theo thì không biết ba cô sẽ làm gì nên cô đành phải nghe lời ông ta đi xem mắt. Nhưng không may, hôm nay là chủ nhật nên nhà hàng nơi cô làm việc có rất đông khách, phải làm việc cho đến tối nên cô đã trễ cuộc hẹn mười phút.
Nhưng, bỗng nhiên cô không còn lo lắng đến cuộc hẹn nữa, dù sao cũng đã trễ, có đến muộn thêm nữa thì đã sao? Vã lại bộ dạng cô thế này cũng chả kịp sửa soạn gì, thôi thì cứ thong thả từ từ rồi đến. Dù sao thì... cô cũng đâu muốn cuộc sống mắt này thành công.
Ấy mà, cô lại nhớ đến lời cảnh cáo mà ba cô đã nói trước đó, trong lòng có hơi thấp thỏm.
"Không sao đâu, ai lại có thể ưng mắt mình. Nếu anh ta không thích thì ông ta có thể làm được gì, không lẽ ông ta lại dám đụng đến con trai nhà họ Lâm, một đại thiếu gia lẫy lừng."
Nghĩ thế nên cô cũng bớt lo hơn.
- Phục vụ, tôi muốn gọi món.
Song, Mộng Hoàn lại tiếp tục làm việc.
...----------------...
Ở điểm hẹn, nơi đó là một nhà hàng sang trọng, lộng lẫy như nơi chỉ có hoàng gia mới được đến. Người đàn ông mà cô phải xem mắt vẫn chưa đến.
Có lẽ... vì anh ta cũng không xem trọng việc xem mắt này nên cũng chả thêm đến sớm để làm chi.
...----------------...
Nửa tiếng sau, anh ta đã đến. Cứ tưởng mình có thể ngông mặt lên ngồi xuống nhìn người phụ nữ kia bằng một ánh mắt vui vẻ, thoả mãn bởi anh đã bắt cô ta đợi, chắc cô ta sẽ tức giận lắm.
Nhưng có ai ngờ đâu... cô gái đó vẫn chưa đến, không những vậy, anh còn phải chờ cô ấy thêm một tiếng, chờ đến mất kiên nhẫn.
Trợ lí anh ta lên tiếng.
- Chúng ta không thể về khi chưa gặp được vị tam tiểu thư của nhà họ Tưởng đó đâu. Lão gia và phu nhân sẽ lại không vui.
Sự tức giận của người đàn ông đó càng lúc càng bùng cháy dữ dội.
- Hay lắm! Tam tiểu thư nhà họ Tưởng! Cũng hống hách gớm nhỉ? Dám để tôi đợi cô. Quả nhiên là như lời đồn, là một người không được dạy dỗ thì đúng chẳng ra gì.
...----------------...
Cuối cùng cũng được tan làm, Tưởng Mộng Hoàn cứ vậy, như thường ngày mà từ chỗ làm chạy đến điểm hẹn, không son phấn cũng không ăn mặc đẹp đẽ, thậm chí đầu tóc còn bù xù, trạng thái mệt mỏi vì hôm nay cô phải làm thêm mấy tiếng.
Vừa bước vào trong nhà hàng cô đã thấy mình khác người, những người khách ở đó cũng nhìn cô không ngớt. Nhưng mà... cô đâu cần phải để ý đến họ, vì mục đích của cô là khiến anh ta chán ghét mà, thế này thì đúng ý cô rồi còn gì.
Tưởng Mộng Hoàn cứ thế chạy đến thở hồng hộc mà ngồi vào bàn, nhưng người mà cô nhìn thấy là....
- Lâm Đình?? Sao anh lại ở đây!!?
"Không lẽ mình nhớ nhằm bàn rồi."
Anh ấy cũng vô cùng bất ngờ, cơn giận đột nhiên biến mất thay vào đó là sự bất ngờ khó tả.
- Tôi... đến xem mắt! Còn cô??
Tưởng Mộng Hoàn giật mình.
- Tôi... cũng vậy.... Không lẽ... Lâm Đình, anh là đại thiếu gia của...
Đột nhiên, Lâm Đình trầm giọng, không lẽ anh đang tức giận vì phải đợi lâu?
- Vậy cô... là tam tiểu thư nhà họ Tưởng??
Lâm Đình gật đầu vài cái, cười khẽ rồi tặc lưỡi.
- Chậc! Chậc! Chậc! Thì ra là vậy! Thế tất cả là mục đích của cô sao?!
Tưởng Mộng Hoàn không hiểu.
- Hả??
- Không phải cô tiếp cận tôi là vì buổi xem mắt ngày hôm nay hay sao? Các người cũng mưu mô quá rồi, nhớ lại thì... lần đầu tiên tôi gặp cô là ở quán bar mà nhỉ? Tam tiểu thư!! Thật giỏi ngụy tạo, tôi bảo mà, thời này ai mà lại có cái bộ dạng khác người như cô chứ? Cô nghĩ cô đã thu hút được ánh mắt của tôi sao đồ lừa gạt!!?
Tưởng Mộng Hoàn càng nghe càng rối rắm, càng không hiểu, ý của anh ta là gì? Không lẽ... anh ta đang suy luận như trong những bộ tiểu thuyết ngôn tình rằng... Mộng Hoàn chính là trà xanh cố tình tiếp cận anh để đạt được mục đích?!
- Không phải như anh nghĩ đâu! Tôi không hề biết anh trước đó mà. Không phải anh cũng che giấu thân phận với tôi hay sao? Trợ lí gì chứ? Rõ ràng anh là một đại thiếu gia cơ mà!
Lâm Đình nhướng mày.
- Cô chắc là cô không biết tôi chứ? Ha! Còn ngụy tạo?? Buổi xem mắt này chấm dứt tại đây đi!!
Tưởng Mộng Hoàn cảm thấy uất ức, cô lên tiếng.
- Tuy chúng ta quen biết không bao lâu nhưng... anh nghĩ tôi là người như vậy thật sao? Tôi sắp đặt tất cả? Ha! Thật nực cười.
Lâm Đình bỗng nhiên nhớ ra gì đó.
- Ô! Phải! Là tất cả! Lần trước ở nhà hàng cũng là cô bày trò đúng không? Muốn giữ liên lạc với tôi bằng số tiền đó. Ha! Thật là! Hừ! Số tiền đó cứ xem như tôi bố thí cô luôn đi, tôi không cần nữa đâu.
Song, anh đứng dậy cài cúc áo rồi bỏ tay vào túi, anh tức giận liếm môi rồi trầm giọng.
- Tuy là con hoang nhưng cũng phải được dạy dỗ đàng hoàng chứ, dù gì cũng là một tam tiểu thư danh giá. Ôi trời! Sao cứ thích dụ dỗ đàn ông bằng những trò dơ bẩn đó chứ! Cũng chẳng biết là cô đã lên giường với bao nhiêu người rồi, thật ghê tởm đấy tam tiểu thư!!
Nói xong anh bước đi một mạch, trợ lí Hoàng đi theo sau anh vẫn không quên liếc nhìn cô một cái bằng ánh mắt khinh miệt và lời nói cay độc.
- Nhân cách của cô đúng là bị biến dạng rồi!!
Cảm xúc của Tưởng Mộng Hoàn lúc này vừa buồn bả, tức giận vừa xen lẫn sự uất ức, đau lòng từ sâu trong tâm can. Cô cảm thấy mình chưa bao giờ bị miệt thị và khinh ghét đến mức này. Những lời nói đó khiến coi thật sự rất đau. Tại sao vậy chứ? Tại sao cứ phải căm ghét vị tam tiểu thư đó như vậy? Và tại sao... tất cả mọi người lại coi Tưởng Mộng Hoàn cô là cô ta?!
Trầm tư một lúc, cô chợt nhận được thông báo rằng Lâm Đình đã chặn cô, đưa coi vào danh sách đen.
- Cứ tưởng mình đã tìm được một người bạn, một người không để ý đến vẻ bề ngoài của cô để nói chuyện một cách vui vẻ và tự nhiên như Hồ Sơ Hạ. Xì! Nhưng bây giờ thì sao chứ? Không những bị hiểu lầm mà còn bị miệt thị thậm tệ.
- Cũng phải, Lâm đại thiếu gia...Tưởng Mộng Hoàn mình làm gì có tư cách để làm bạn. Kết thúc rồi!