Đêm đó, Hải Thiên giống như muốn cho cô chút dạy dỗ, dù cho Nguyệt Vy tỏ ra đau đớn thế này, khóc lóc cầu xin ra sao, hắn vẫn không dừng lại, dân dân Nguyệt Vy học được cách chịu đựng, cô không khóc cũng không van xin phản kháng nữa, mặc kệ Hải Thiên muốn làm gì thì làm chỉ cầu mong sao cơn dày vò này kết thúc nhanh một chút.
Thể nhưng trọn một đêm dài như thế, hẳn không buông tha một phút nào, giống như thú dữ muốn cắn nuốt cô, liên tục bắt cô lặp đi lặp lại câu nói cô là của hắn.
Cứ đau đớn rồi nén nhịn, rồi chịu đựng, lí trí như bị thiêu rụi hắn ép buộc cô từ tư thế này đến tư thế khác dùng dằng một đêm, cô hoảng loạn đau đớn nhưng Hải Thiên vẫn thế, vẫn cứ kéo cô vào hết cơn sóng dữ này đến cơn sóng dữ khác, hẳn giống như không nghe thấy cô nói, cô khóc thể nào chỉ một mực giữ mãi chấp niệm của mình, để con thú dữ trong hắn gào thét lấn át cả hản, lấn át cả cô.
Trời nổi sấm dữ, sét rạch ngang trời, mưa như trút nước, tiếng mưa, tiếng gào thét của sấm, rền vang của sét vang lên ngút ngàn như bản điệp khúc man rợ ngân lên giữa những đớn đau thống khổ cho mối tình oan trái của hai con người đang lạc vào vòng xoáy tình yêu không lối thoát.
Trong phòng ngủ xa hoa thỉnh thoảng lại lóe lên những vừng sáng kinh diễm, hai thân thể quấn lấy nhau thoát ẩn thoắt hiện, người đàn ông như muốn khảm luôn cô gái vào cơ thể, nuốt luôn tiếng khóc, tiếng nức nở van xin của cô gái, dục vọng, yêu đương, nửa hận, nửa yêu, nửa dẫn vặt nửa quyến luyến..
vây hãm hai con người trong một thế giới riêng, không ai biết sẽ đến bao giờ mới kết thúc.
Tình yêu rồi sẽ đi về đâu, một người muốn giữ, một người muốn đi, một người yêu đến si cuồng, một người lại một mực tránh né.
Trong cuộc tình này, vĩnh viễn người muốn giữ chỉ là Hải Thiên.
Chỉ là hắn mà thôi.
Ngày hôm sau, đến giữa trưa khi mặt trời lên cao, rọi chiếu vào phòng ngủ rộng lớn, ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mi mắt, Nguyệt Vy mới tỉnh dậy.
Hàng lông mi vẫn còn vương vài giọt nước mắt, khóe môi rướm máu, đến bây giờ khuôn mặt vẫn còn phảng phất chút sợ hãi, trắng bệch không một chút sức sống.
Nguyệt Vy muốn gượng người ngôi dậy nhưng vừa cử động một chút đã đau đến tái người, cô cắn chặt môi nhẫn nhịn đau đớn, từng kí ức đêm qua từng chút ùa về làm nước mất tuôn rơi lã chã.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chốt cửa xoay, Nguyệt Vy lập tức nhắm nghiền mi mắt, khỏi cần nói cô cũng biết ai là người bước vào.
Bây giờ một giây một phút cô đều không muốn nhìn thấy hắn, không muốn.
Ánh nắng ngoài cửa chiếu vào, Hải Thiên một thần sơ mi quần tây đơn bạc bước vào, ánh nắng nhàn nhạt chiếu lên người hẳn phảng phất chút nhu hòa lãnh đạm.
Dáng vẻ chỉn chu tao nhã, mỗi một bước đi cử chỉ đều cuốn hút đến lạ kỳ.
Cảm nhận Hải Thiên đang từng chút tới gần, trái tim dưới lồng ngực cô nhảy lên từng hồi, đầu ngón tay trắng bệch nắm chặt chăn.
Nguyệt Vy không dám mở mắt, hàng mi run run, môi hơi hé ra run rẩy như cánh hoa trước gió.
Cô thoi thóp nằm dưới chăn, yên lặng không dám hé một lời.
Hải Thiên đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sâu đen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái xanh của Nguyệt Vy, cái trán trơn mịn lấm tấm vài giọt mồ hôi, hẳn biết cô đang sợ.
Rõ ràng biết hẳn đã vào nhưng vẫn không chịu mở mắt.
Hải Thiên bỗng dưng cúi người, thì thầm bên tai cô: "Anh biết em đã tỉnh! Mở mất ra nhìn anh."
Nguyệt Vy nghe hắn nói, càng ra sức nhắm chặt mắt mi, môi anh đào run run, vẻ hoảng sợ của cô thật khiển người ta đau lòng.
Hải Thiên vuốt ve vài sợi tóc mỏng manh trước trán cô, ngón tay hẳn chu du mơn trớn nhẹ nhàng trên gương mặt trảng nõn, từng cái chạm vừa mong manh lại cất giấu sự ẩn nhẩn, kìm nén, dịu dàng đến vô tận.
"Ngoan, dậy ăn sáng, anh nấu cháo cho em rồi"
Hải Thiên thì thầm bên tai cô.
Sự dịu dàng của Hải Thiên càng khiển Nguyệt Vy cảm thấy nhục nhã hơn, đây gọi là gì? Vừa đấm vừa xoa, đổi xử với cô như một con chó, muốn thì vuốt ve yêu thương chiều chuộng, không muốn thì chà đạp sỉ nhục.
Một giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mi, trượt dài xuống gối, cuối cùng cũng không thể nín nhịn được nữa, Nguyệt Vy bật khóc nức nở, môi hồng mở ra rồi lại khép lại nhấp nhấp bật ra vài thanh âm đứt quãng nghẹn ngào.
Hải Thiên vuốt ve khuôn mặt cô, ôn nhu như thế, dịu dàng như thể, hệt như đang vuốt ve bảo vật trân quý nhất đời hắn.
Bảo vật? Trân quý? Đầy châm biếm, đầy mỉa mai.
Nguyệt Vy khóc càng thêm lợi hại, ngực phập phồng lên xuống theo từng tiếng nức nở.
Hải Thiên hôn nhẹ lên trán cô, nỉ non: "Dậy ăn sáng, không khóc nữa.
Em có khóc đến mai cũng không thay đổi được gì?"
Nguyệt Vy mở to đôi mắt sưng húp nhìn hẳn, nghẹn ngào nói: "Hải Thiên...
nếu tôi làm điều gì sai, anh bỏ qua cho tôi được không? Anh muốn gì cũng được...
miễn là thả tôi đi, Hải Thiên, tôi rất mệt, tôi thật sự rất mệt"
Nước mắt rơi đầy trên mi, ánh mắt ánh lên sự tuyệt vọng cùng quẫn: "Anh đã có người phụ nữ khác, tại sao vân không chịu buông tha tôi?"
Hải Thiên chăm chú nhìn cô, khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt: "Em vẫn không biết sợ là gì có đúng không?"
Thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng nhưng vào tai Nguyệt Vy không khác nào thú dữ gào thét.
Cô sợ đến co bả vai, Hải Thiên lập tức giữ vai cô đỡ dậy, hản nhìn thẳng vào mắt cô, không nhanh không chậm cất giọng: "Tốt nhất là ngoan ngoãn cho anh, em càng phản kháng càng chống cự thì người mệt mỏi đến cuối cùng vẫn là em.
Nghe này.."
Hẳn nâng cảm cô lên, chậm rãi nói: "Anh không biết em đã nghe được những gì, nhưng cho dù chuyện gì xảy ra, nếu anh không đồng ý cho dù em mọc cánh cũng không thoát được"
Nguyệt Vy ấm ức nhìn hẳn, trong ánh mắt chất đầy oán hận; "Hải Thiên, anh khốn nạn với tôi như vậy không sợ tôi sẽ hận anh sao?"
Ở bên một người hận mình đến tận xương tủy, hắn sẽ vui vẻ sao, sẽ như thế sao? Hải Thiên cần nhẹ lên môi cô, nụ cười trên môi ác liệt đến tận xương: "Em hận đi, tốt nhất là hận đến mức không quên được anh càng tốt, anh cho em biết, cho dù em có hận anh trọn đời cũng không có ích gì, em đã là người của anh rồi, nếu anh không cho phép thì ai dám tới đây đưa em đi?"
Nguyệt Vy tức giận đến run cầm cập, bàn tay nhỏ bé đưa lên vừa định tát vào khuôn mặt yêu nghiệt kia thì cố tay đã bị người nào đó nắm chặt.
Cánh tay Nguyệt Vy lơ lửng giữ không trung, rút thế nào cũng không ra.
Hải Thiên cười cười nhìn cô, hắn dễ dàng đem tay cô kéo xuống, bàn tay mảnh dẻ trắng mịn nằm gọn trong tay Hải Thiên, môi Hải Thiên nhẹ nhàng dán xuống, một nụ hôn khẽ khàng đầy nâng níu in thật lâu lên mu bàn tay cô.
Nguyệt Vy tức đến đỏ mặt, hàng nước long lanh chất đầy trong mi mắt.
Môi cứ nhấp nhấp hé ra rồi lại khép lại, bộ dạng sắp khóc nhưng vẫn cố kìm nén.
Chẳng hiểu sao, dáng vẻ ủy khuất này của cô lại khiến hẳn nảy sinh một loại xúc cảm chinh phục vui vẻ chưa từng có.
"Tức giận lắm đúng không?"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!