Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Bữa cơm đó Nguyệt Vy nuốt không trôi, những tưởng ra ngoài ăn không khí thay đổi cô sẽ ăn nhiều một chút, ngon hơn một chút nhưng sự thật là bất kể nơi đâu miễn là Hải Thiên ở đó, cô vĩnh viên cảm thấy hít thở không thông.

Cô có ngốc đến đâu cũng hiểu hết ý tứ trong lời của Hải Thiên, sinh con đẻ cái, hôn nhân trọn đời, đám cưới khoa trương- tất cả đều là những thủ tục ràng buộc biến hai người xa lạ về với nhau trong hai chữ gia đình- mái ấm.

Anh Thiệu Khiêm đã từng nói: "Em biết không, hôn nhân là kết thúc của một tình yêu đẹp.

Vợ chồng bên nhau, yêu nhau, sống với nhau đến trọn đời trọn kiếp.

Sau này, em sẽ sống với người đàn ông là chồng của em, thân xác, trái tim tâm hồn của em đều là của chồng.

Anh hi vọng em sẽ tìm được một người đàn ông thật lòng yêu em."

Khi anh nói câu đó, trên màn hình tỉ vi đang hiện lên hình ảnh của một đôi cô dâu chú rể mỉm cười hạnh phúc nắm tay nhau bước vào lễ đường, nhìn đôi tay đan chặt của họ, nhìn nụ cười hân hoan ngập tràn hạnh phúc kia, Nguyệt Vy hiểu cái gọi là trọn đời trọn kiếp là thế nào.

Cô đã từng mơ mình và Chu Thiệu Khiêm sẽ có một ngày như thế, một đám cưới đẹp như thơ, anh nhìn cô, cô nhìn anh, trao nhau những đắm say ngọt ngào.

Không biết trước kia cô và anh Chu Thiệu Khiêm thế nào, nhưng từ khi mất trí nhớ tỉnh lại, người đàn ông đó đã ghi tạc vào tiềm thức cô những dấu ấn khó phai.

Cách anh cười, cách anh nhìn cô, cả cách anh tỉ mỉ chăm sóc cô đều gói gọn những ân cần yêu thương vô tận, bên anh là yên bình ấm áp...

Không giống như Hải Thiên-bên cạnh hản cô thấy như trời long đất lở.

Buộc cô ở trọn đời trọn kiếp bên một người như thế chi bằng giết cô cho xong.

Chỉ là Nguyệt Vy vẫn luôn tự hỏi, tại sao trước kia cô lại có thể yêu một người đàn ông như thế, sao chẳng có chút ấn tượng nào ngoài sự sợ hãi.

Ngoài sợ hãi ra, Nguyệt Vy còn nhận ra thân thể cô có sự bài xích mãnh liệt với sự đụng chạm của Hải Thiên, chỉ cần hắn chạm vào Nguyệt Vy lại run lẩy bẩy, cả người cứng đơ, sợ hãi lan tràn đến tận óc.

Vậy mà Hải Thiên vẫn làm như không nhìn thấy những giọt nước mắt của cô, làm như không nhìn thấy sự cầu xin của cô, tối đó sau khi trở về nhà lại ở trên giường muốn cô một lần đến sức cùng lực kiệt.

Hắn nói đó là làm tình, là chuyện giữa những người yêu nhau mới làm.

Cô khóc, ấm ức kêu lên, oán trách đáp lại: "Nhưng tôi không yêu anh, sao lại ép tôi.

Sao lại ép tôi chứ"

Thanh âm giọng nói mang theo nức nở vang vọng cả căn phòng hòa cùng với tiếng thở dốc của đàn ông.

Hải Thiên nghe thấy câu đó liên hung ác ghì chặt tay cô lên đỉnh đầu, ngang ngược nhìn cô, ánh mắt đỏ quạch như ác thú mùa đông: "Tốt nhất em nên tập quen dần với anh đi.

Đây là chuyện cả đời em chỉ được làm với anh, chỉ một mình anh"

Một mình hẳn ư? Cô bật khóc, bất lực khóc nấc lên.

Tiếp đó là một trận cuồng phong vũ bão, đêm tối, ngoài ban công ánh trăng le lói, gió thổi rèm cửa tung bay...

Tiếng khóc ấm ức ngâm nga đến tận khuya.

Không gian căn phòng lờ mờ trong ánh đèn mờ ảo, áo quân rải rác rơi giữa sàn nhà, chiếc giường thượng hạng không chịu được sức nặng liên tục phát ra âm thanh cót két.

Sáng hôm sau, Nguyệt Vy tỉnh dậy thì đồng hồ đã điểm 9 giờ sáng.

Cô nằm im trên giường, hai mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, nhớ lại chuyện tôi qua, nước mắt lại lã chã rơi.

Ánh nắng bên ngoài chiếu vào phòng, pha sáng không gian trong một màu sắc tươi mới.

Sàn nhà sạch sẽ, mọi thứ đều ngăn nắp đến lạ kì, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, tất cả chỉ là mơ.

Thế nhưng cơn đau nhức nhối trên người, mùi hương bạc hà trên thân thể cô vẫn còn lưu luyến chưa tan đi.

Tối qua Hải Thiên cũng không cho cô đi tắm, xong việc hắn vẫn cố chấp ôm cô vào người, ép buộc đi ngủ bằng được.

Nguyệt Vy vẫn còn nhớ, cái cảm giác đáng sợ khi hẳn xoa xoa trên bụng cô, thì thầm câu nói: "Vy ngoan, sinh cho anh một đứa con.

Một đứa thôi, anh chỉ cần một đứa là đủ rồi.

Đủ để cưới em làm vợ"

Một giọt nước mắt rơi xuống, thấm ướt làn gối mềm.

Nguyệt Vy thật sự chịu đựng không nổi nữa rồi.

Cô phải đi khỏi đây, cô phải tìm cách thoát khỏi đây thôi.

"Cạch"

Tiếng chốt cửa xoay truyền đến làm Nguyệt Vy giật nảy mình.

Vừa nghiêng đầu nhìn ra phía cửa đã nhìn thấy Hải Thiên bước vào.

Sáng sớm, hẳn đã tắm rửa sạch sẽ, vài sợi tóc đen rủ xuống trước trán làm bớt đi sự sắc bén ngày thường.

Hải Thiên mặc một bộ đồ thể thao màu xám, trên người tản ra mùi vị nam tính khỏe khoản, trông hắn trẻ hơn rất nhiều so với khi mặc âu phục.

Lúc này nhìn hắn gần gũi hơn một chút, giống như bao chàng trai trẻ ôn hòa nhã nhặn khác, hiền lành như anh hàng xóm nhà bên.

Thế nhưng tất cả chỉ là vẻ ngoài mà thôi.

Chỉ có mình Nguyệt Vy biết, ẩn nhẫn sau lớp vỏ bọc đẹp đẽ đó là con người đáng sợ bá đạo như thế nào.

Hải Thiên lại gần cô, hắn đặt khay thức ăn lên bàn, sau đó nhìn cô chăm chú.

Nguyệt Vy vẫn đang giả vờ ngủ, cô nhắm nghiền mắt, tay nắm chặt chăn, dáng vẻ như đang kìm nén sự khó chịu.

Cô không muốn nhìn thấy hản, không muốn một chút nào.

Thế nhưng điều đó là bất khả kháng, từ lúc ở bên cạnh Hải Thiên, cô đã mất luôn quyền được nói hai chữ "không muốn"

"Anh biết em đã tỉnh?"

Hải Thiên kê sát mặt cô, hơi thở ái muội lượn lờ nơi chóp mũi.

Cô tiếp tục nhắm mắt, giả vờ như không thấy gì, nhưng Hải Thiên dễ gì buông tha.

Hắn hôn nhẹ lên trán cô, lên mũi cô, rồi lại dời xuống cánh môi hồng nhuận, khác hẳn với nụ hôn hung hãn đêm qua, hắn rất dịu dàng tỉ mẩn tựa như đang nhấp nháp một món ăn ngon, nâng niu đến vô hạn.

Nguyệt Vy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, cô nức nở thành tiếng, nước mắt ào ạt tuôn ra: "Đừng...

ưm...

hức..."

Nguyệt Vy chống hai tay lên ngực hắn, yếu ớt đấy ra, nhưng Hải Thiên lại dễ đàng đem tay cô khóa trụ lên đỉnh đầu, hắn đem cô vây hãm trong ngực hôn đến say mê.

Đầu lưỡi bị mút đến tê dại, Nguyệt Vy hoàn toàn bị động, một mực không theo kịp hắn, bị hôn đến quay cuồng đầu óc.

Không biết qua bao lâu, đến lúc hắn buông ra, trên mặt cô ướt mèm nước mắt.

Nguyệt Vy ấm ức vô cùng, cô muốn kéo chăn che kín đầu lại Hải Thiên ngăn cản, mép chăn bị hắn giữ chặt rút thế nào cũng không ra.

Vẻ mặt Hải Thiên như muốn nói "em không thả tôi cũng không buông: Nguyệt Vy trước giờ đều không phải là đối thủ của Hải Thiên, cô không chống lại được hắn chỉ có thể uất ức rơi nước mắt: "Anh khi dễ người"

Hắn liếm liếm khóe môi, cười nói: "Đúng, anh khi dễ em đấy, làm sao?"

Ngang ngược, bá đạo, đáng ghét.

Cô nhìn hắn đầy hẳn học, đôi mắt ánh lên sự uất ức bất lực.

Hải Thiên vuốt ve mái tóc cô, dỗ dành nhẹ nhàng như đang nói chuyện với trẻ con: "Được rồi.

Anh biết em đang mảng anh, nhưng mà dậy ăn sáng đã nào, sau đó muốn mắng gì thì mảng có được không? Nào.."

Hắn đỡ cô dậy, ân cần dịu dàng.

Nguyệt Vy khóc thút thít, hắn vỗ về sau lưng rồi bế bồng cô lên, giống như đang bế công chúa.

Nguyệt Vy theo bản năng vòng tay lên cổ hắn, thế nhưng chỉ vừa cử động một chút đã đau đến rên thành tiếng.

Hải Thiên hốt hoảng ngừng lại, nhìn cô gái nhỏ trong lòng, ánh mắt không giấu được sự lo lắng: "Em sao vậy, đau chỗ nào sao?"

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!