Tiếng kêu khóc của Nguyệt Vy vang vọng cả căn nhà, rồi cứ thế dần nhỏ dần rồi mất hẳn trên tầng lầu.
"Rầm"
Cánh cửa phòng ngủ đóng sập lại kết thúc chuỗi âm thanh ồn ào náo động.
Không gian lại bao trùm trong sự im lặng đến dọa người.
Không ai biết trong phòng ngủ lúc này xảy ra chuyện gì? Không một ai.
Vừa vào đến phòng, Hải Thiên đã lập tức kéo cô vào phòng tắm.
Mặc kệ tiếng la hét của Nguyệt Vy, hắn bật vòi sen, nước chảy hối hả lên người cô.
Lạnh! Lạnh đến toàn thân run rẩy.
Tóc tai ướt nhẹp, áo quần bó sát vào người.
Nguyệt Vy vẫy vùng điên cuồng trong phòng tắm, nhưng cứ hề đứng lên lại bị Hải Thiên nhấn xuống liên tiếp mấy lần như thế cô càng lúc càng yếu ớt, đến sức chống cự cũng chẳng còn.
Đôi mắt Hải Thiên đỏ quành quạch, hằng lên nỗi tức giận xen Nguyệt Vy đã khóc đến khàn cổ, đôi vai run bần bật, cả người co lại một chỗ, tóc đen dính bết vào mặt, khuôn mặt tái xanh không còn một giọt máu.
Tiếng kêu khóc la hét thay thế bằng tiệc sặc sụa đáng thương.
"Đừng...Khu...Khụ...Á....Khu...Khụ"
Không biết qua bao lâu, cuối cùng căn phòng cũng yên ắng trở lại.
Trong căn phòng ngủ vắng lặng, ảm đạm chỉ có ánh đèn pha lê hồng ấm, cô gái nhỏ nằm co ro trên giường lớn, bờ vai trần lộ ra khỏi chăn run rẩy không ngừng.
Hai mắt cô đặc lệ, ướt nhòe bi thương, miệng bật ra vài tiếc nấc não nề, chất chứa bao nghẹn ngào uất ức.
Giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên việc mi, hai mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà mông lung vô định vô bến bờ.
Lúc này, một thân ảnh cao lớn đổ dồn lên người cô, hai cánh tay hữu lực chống hai bên vâu lấy cô trong lồng ngực rộng lớn, giọng nói đàn ông vang lên vô cùng thanh lãnh: "Em đã tỉnh chưa? Nhìn kỹ xem, người đàn ông đang nằm trên người em là ai, là ai đây hả?"
Nguyệt Vy giống như không nghe thấy Hải Thiên nói gì, môi trên môi dưới liên tục va vào nhau, tiếng thút thít nức nở không ngừng truyền đến.
Cô như một đứa trẻ bị dọa sợ, đến khóc cũng không dám khóc lớn, mi mắt khép chặt chẳng dám đối diện với đôi mắt lửa bỏng của Hải Thiên.
Đối với dáng vẻ trốn tránh này của Nguyệt Vy, người nào đó càng nhìn càng thêm giận dữ.
"Mở mắt ra"
Hắn lên tiếng, âm thanh trâm thấp cất giấu sự lạnh lùng.
Nguyệt Vy nghe thấy, nhưng toàn thân run run, hàng mi như cánh quạt nhỏ nhấp nháy nhưng vẫn chưa nhấc mi lên.
Người nào đó bắt đầu mất kiên nhẫn, lớn tiếng ra lệnh: "Mở ra"
Giây phút hàng lông mi cong nhấc lên, một giọt lệ mặn đắng cũng trào ra, đôi môi anh đào bật ra một tiếng nấc nhẹ, tiếng nấc như than thở ấm ức ủy khuất mà cô gái nhỏ đang chịu đựng.
Nguyệt Vy nằm dưới thân Hải Thiên, chăn cũng bị hản lật qua một bên, cơ thể xinh đẹp mềm mại gọn gàng trong ngực hắn, hương thơm từ cơ thể cô vấn vít lượn lờ như cánh hoa xinh đang chơi đùa trước mũi, hấp dẫn mê hoặc kéo lên tia điên cuồng trong mắt Hải Thiên.
Nơi nào trên người Nguyệt Vy cũng rất mềm mại, hẳn nghỉ ngờ cô không có đầu xương nếu không tại sao lại non như vậy, mềm như vậy.
Nửa người trân của Hải Thiên dính sát lên nơi đẫy đà của Nguyệt Vy, hai quá anh đào nhỏ con sát lên ngực hắn.
Trong nháy mắt nét giận dữ trong đôi con ngươi của Hải Thiên đã hóa thành dục vọng.
Hắn năm lấy một bên mềm mại, Nguyệt Vy sợ đến run lấy bấy, nhưng chẳng dám phản kháng, năm yên dưới thân hắn như một dải lụa mềm, tựa như sinh mệnh yếu ớt không chút chống cự mặc kệ ai kia muốn làm gì thì làm.
Nước mắt trào ra nhiều hơn, tiếng nức nở ngân lên bên tai Hải Thiên như một thanh âm mê hoặc nào đó hút lấy thần trí của Hải Thiên vào cơn ngây dại điên cuồng.
Môi Hải Thiên dời đến, nhẹ nhàng cần nhẹ lên tai cô, dịu dàng tỉ mẩn hỏi một câu: "Em đã tỉnh táo lại chưa?"
Hăn tiếp lời: "Nhìn cho kỹ...Người đàn ông đang ở trên người em là anh - Dương Hải Thiên chứ không phải là Chu Thiệu Khiêm hay bất cứ người đàn ông nào khác.Lẽ nào em không ý thức được tình cảnh của em bây giờ hay sao? Em nghĩ em thoát được sao, em nghĩ anh sẽ để em đi gặp tên khốn đó sao? Hả?"
Nghe những lời uy hiếp của Hải Thiên, cô cuối cùng cũng không kìm được bật khóc nức nở, chiếc cổ trắng nõn yếu ớt nghiện vê một bên, nước mắt trong veo rớt xuống làn gối mềm, cô như thiên nga trắng mang sinh mệnh yếu ớt giấy dụa trong cùng quẫn tuyệt vọng.
"Tôi không có làm sai cái gì? Tôi không có sai...tại sao, tại sao lại ức hiếp tôi.Hức...Hức...Tôi không muốn, tôi không muốn.Tôi không thích anh, xin anh, Hải Thiên, xin anh thả tôi.Thả tôi ra.Tôi không chịu được nữa"
Nguyệt Vy hoảng loạn khóc.
Hiện thực quá hãi hùng, mỗi ngày đều phải ở bên cạnh Hải Thiên, chịu đủ sự giày vò thể xác lẫn tinh thần, cô thật sự không chịu đựng được nữa.
Bây giờ trên người vẫn còn đau, đầu gối lúc nãy bị kéo lê giống như đã bị trầy da, mới vừa rồi Hải Thiên còn xịt nước lên người không những đau mà còn rát.
Nhưng nơi đau nhất vẫn là vị trí dưới lộng ngực, thoi thóp từng cơn, bức ép khó thở.
Cô chẳng diễn tả được cảm giác đó, chỉ biết rằng rất khó chịu, khó chịu đến nghẹt thở.
"Em nói cái gì?"
Hải Thiên đột nhiên hỏi một câu, âm âm nhu nhu không rõ vui buồn.
Nguyệt Vy nghiêng mặt về một bên, không dám đối diện với khuôn mặt âm trầm rùng rợn của Hải Thiên.
Rút cuộc vẫn không biết mình sai cái gì, vì lẽ nào lại chọc đúng người đàn ông như ác ma này.
Nguyệt Vy lựa chọn trốn tránh, nhưng Hải Thiên nào dễ dàng bỏ qua.
Hản xoay mặt cô về, bức ép đôi mắt lưu ly đối diện với hắn, ngang tàn hỏi lại một câu: "Em nói cái gì, lặp lại lần nữa"
Nguyệt Vy nào có gan đó, cô lắc đầu như trống bỏi: "Không có...không có nói gì"
"Không có?"
Hắn nắm cằm cô siết chặt: "Em nói em không thích tôi?"
Nước mắt ào ạt tuôn ra, nhìn thấy khuôn mặt dọa người của Hải Thiên, cô càng thêm sợ: "Hải Thiên, tôi đã làm gì sai...tôi xin lỗi anh có được không? Anh đừng như vậy nữa"
Sai? "Em biết em sai chỗ nào không? Hắn nhếch môi cười lạnh, nói xong, hắn cúi xuống quäắp lấy môi cô, ngấu nghiến giàu xéo.
Cô đau đến nức nở, nghiêng trái nghiêng phải, liều mạng giấy dụa nhưng không tránh được, cuối cùng chỉ có thể mặc cho Hải Thiên tùy ý đùa bỡn.
Đến khi hắn buông ra, cánh môi đã sưng đỏ rướm máu.
Cô vừa đau vừa uất ức, bao nhiêu nghẹn ngào tuôn trào theo dòng nước mắt trên mi, cô bật khóc nức nở ấm ức kêu lên: "Tôi sai chỗ nào, anh nói đi.Huhu...Tôi đã làm gì sai chứ? Tôi đã làm sai cái gì?Tôi sai cái gì chứ?"
"Em không sai..."
Hắn hôn nhẹ lên môi cô, thanh âm giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Người sai là anh, anh sai vì đã yêu em quá điên cuồng"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!