Yêu một người là cảm giác thể nào? Là khi bạn thấy thế giới này thật nhỏ bé như chính khoảng trời trước mắt bạn, chỉ vừa vặn một dáng hình của ai đó.
Là khi tâm trí bạn lấp đầy bởi những lời nói cử chỉ yêu thương của người đó, là khi cả thế giới quay lưng với bạn nhưng chỉ cần nụ cười của ai kia vẫn hướng về bạn thì bạn vẫn thấy cuộc đời này tràn đầy ngọt ngào, ấm áp.
Thời gian trôi qua như nước chảy.
Một trận tuyết trắng lắng lặng buông xuống mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt bao bọc bốn bề không gian.
Vậy là một mùa đông nữa lại đến.
Tuyết rơi, thời tiết chuyển lạnh nhưng với những người đang yêu, thế giới của họ vẫn ấm áp như xưa.
Buổi sáng, Hải Thiên như mọi khi, hẳn dậy vào 6 giờ sáng.
Theo thói quen đưa tay chạm sang chiếc gối bên cạnh, bàn tay sờ soạng một hồi nhưng chỉ cảm nhận được lớp chăn bông mềm mại, hẳn khẩn trương mở mắt ra, phát hiện Nguyệt Vy vậy mà đã rời giường từ lúc nào.
Hải Thiên ngôi bật dậy, vội vã đi vào phòng tắm cũng không thấy ai.
Sau đó vội vã chạy xuống cầu thang, tiếng bước chân lộp độp không ngừng truyền đến.
Nguyệt Vy đang nấu ăn, nghe thầy tiếng bước chân dồn dập trên lầu thì không khỏi giật mình.
Còn tưởng chuyện gì xảy ra, cô vội vã tắt bếp, vừa đi ra phòng khách thì đột nhiên một thân ảnh cao lớn bất ngờ xuất hiện chắn trước mặt cô.
Nguyệt Vy giật bản mình, hô lên một tiếng.
"Anh làm em giật cả mình?"
Cô ôm ngực bước lùi về sau một bước, trên mặt hiện rõ sự hoang mang.
Hải Thiên đứng trước mặt cô, trên người vẫn mặc bộ đồ ngủ pijama màu đen, đây là bộ đô cô chọn cho anh ngày hôm qua.
Họa tiết chú chó Husky màu vàng trên áo rất dễ thương.
Hải Tiên lại rất trắng thế nên rất hợp với bộ quần áo đáng yêu như thế này.
Đây là đồ ngủ đôi, cùng bộ với chiếc váy ngủ mà cô đang mặc.
Chính vì vậy nhìn qua họa tiết màu sắc hơi nữ tính.
Cô biết Hải Thiên không thích những loại quần áo như thế này, anh chỉ là cắn răng mặc vào là để cô vui lòng.
Khuôn mặt Hải Thiên bây giờ vẫn còn ngái ngủ, mái tóc anh hơi rối, cộng thêm bộ đồ ngủ đáng yêu này khiến anh trở nên đáng yêu vô cùng.
Anh nhìn cô chăm chú, đôi mắt ánh lên vẻ không hài lòng.
Nguyệt Vy có cảm giác anh giống như một chú cún nhỏ đang làm nũng với cô.
Cô nhận ra, kể từ khi cô tiếp nhận anh, Hải Thiên càng lúc càng trở nên nhiệt tình, tần suất bám người càng trở nên kinh khủng.
Có khi, cô ra ngoài cùng dì Lan mua ít đồ, vừa ra ngoài chưa được nửa tiếng anh đã gọi điện thoại liên tục, nhưng chẳng dám hối thúc ép buộc cô như trước chỉ dùng giọng điệu buồn buồn hỏi: "Bao lâu nữa em mới về?"
Nếu Nguyệt Vy trả lời không biết thì anh sẽ gặng hỏi cho bằng được mới thôi.
Nhưng đến khi cô trả lời rồi anh cũng không buông tha, vẫn sẽ tiếp tục gọi điện làm phiền cô đến khi cô gấp gáp cuống lên mới thôi.
Người đàn ông này tuy tính cách có phần quái đản, luôn có thói quen chiếm giữ kiểm soát nhưng chỉ cần bạn dỗ ngọt vào câu, hoặc làm mình làm mẩy giận hờn anh sẽ rối tít xin lỗi bạn, cố gắng khống chế tật xấu của mình.
Giống như một cục tẩy, không ngừng mài dũa góc cạnh, tròn trịa theo ý bạn.
Thứ anh ấy cần chẳng nhiều đâu, chỉ cần bạn để ý đến anh ấy một chút, quan tâm anh ấy một chút, anh ấy sẽ vui vẻ cưng chiều bạn vô cùng.
Điều nảy đến tận bây giờ cô gái nào đó mới nhận ra.
Nhưng thật may là vẫn còn kịp.
Nguyệt Vy biết rằng, sở dĩ Hải Thiên cố chấp như vậy, điên cuồng như vậy, nóng nảy như vậy, hung dữ như vậy hết thảy chỉ là mong nhận được sự thừa nhận từ cô, nhận được một chút tình cảm với cô.
Trước kia cô luôn muốn Hải Thiên thay đổi nhưng bản thân lại không chịu đổi thay.
Lỗi sai cũng thuộc về cô một phần.
Thật ra...bản lĩnh của một người phụ nữ không näm ở những lời lẽ sắc bén cay nghiệt sát thương đối phương đến tan nát cõi lòng, cũng không nằm ở việc cô ấy trả thù những kẻ đã thương tổn mình ra sao? Mà nắm ở cách cô ấy đáp trả lại của cuộc đời đầy sóng gió này như thế nào? Trên đời này không phải mọi chuyện đều trọn vẹn theo ý mình, chúng ta không thể lựa chọn chuyện gì sẽ xảy đến trong ngày mai nhưng có thể lựa chọn được cách chúng ta phản ứng lại với những sóng gió gập ghềnh mà cuộc đời bắt ép ta phải trải qua.
Chuyện có thể thay đổi được hãy nỗ lực để thay đổi.
Chuyện không thể thay đổi được hãy cứ bình lặng chấp nhận.
Cứ gồng mình trở nên chai sần xấu xí làm gì, cứ êm dịu như một dòng nước, gặp khúc quanh co hiểm trở hay đá thác gập nghênh vẫn nhẹ nhàng lướt qua.
Nước ngoài biển thì cuồn cuộn ngày đêm.
Nước trên sông thì êm dịu yên bình.
Nước trong dòng suối lại bình thản róc rách.
Không thể làm sông thì làm suối nhỏ, không thể làm biển lớn thì làm một dòng sông êm. Ôm mãi than oán, căm phẫn làm gì. Cuộc đời có bao nhiêu lâu đâu chứ?
Chung quy lại hãy dùng tình yêu để xoa dịu hận thù, dùng dịu dàng để cảm hóa sân si.
Đời có mấy khi, không thay đổi được thì tại sao không chấp nhận? Trải qua thật nhiều sóng gió như vậy, những điều mà cô học được đó là chấp nhận và yêu thương. Cô không muốn sống mãi trong hận thù đau khổ, như vậy đã là quá đủ rồi.
Lúc này đây, anh giỗng như chú cún nhỏ quấn lấy cô không buông tha, đầu nũng nịu cọ cọ vào cổ cô. Tóc anh rất mềm, vừa mềm vừa mượt còn mượt hơn cả tóc cô.
Anh cứ ôm lấy cô, mổ mổ lên cổ cô, nũng nịu: “Anh cứ tưởng em đi đâu mất rồi?”
Cô thì có thể đi đâu được chứ?
Hơn nữa chẳng phải đã thống nhất rồi hay sao, anh không được cấm cản tự do của cô nữa mà.
Nguyệt Vy mỉm cười, hơi đẩy vai anh ra, cô ngước mắt nhìn anh, dịu dàng nói: “Chẳng phải em vẫn ở đây với anh đây sao? Em nấu phở cho anh rồi đấy. Lên lầu đánh răng rôi xuống ăn sáng."
Ánh mắt của Nguyệt Vy quá đỗi dịu dàng, dịu dàng đến mức như thể có thể nhấn chìm bất cứ thứ gì trên thế gian này. Hải Thiên vuốt ve gò má cô, anh thực sự có cảm giác giống như bản thân mình đang mơ vậy. Nguyệt Vy sao có thể nhìn anh bằng đôi mắt đầy yêu thương như vậy chứ?
“Vy, anh yêu em.”
Hải Thiên đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi khiến
Nguyệt Vy phì cười.
Cô đánh nhẹ lên ngực anh: “Hôm nào cũng nói không thấy chán à?”
Anh cười cầm lấy tay cô hôn một cái, sau đó lại không kìm được mà nâng mặt cô lên hôn một cái nữa.
Nguyệt Vy đẩy anh ra: “Ưm... Anh còn chưa đánh răng nữa đấy? Thối chết đi được? Nhanh đi, anh quên là sáng nay còn có việc phải làm à?”
Vừa nghe đến ba từ “việc phải làm” Hải Thiên hơi khựng lại. Nguyệt Vy nhìn anh, cô hiểu anh đang nghĩ gì, nhìn vẻ mặt mệt mỏi kia cô thấy xót xa vô cùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!