Hải Thiên nghe cô nói, đông tác thu dọn chén bát hơi ngừng lại, hắn ngẩng đầu mỉm cười nhìn cô, nói: "Không, nay anh không đến công ty mà...sẽ về nhà, giải quyết chuyện ly hôn với Mỹ Nhi"
Tay cầm thìa của Nguyệt Vy hơi dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Hải Thiên, đôi mắt lưu ly thoáng qua tia mơ hồ.
Đêm qua, vì chuyện này mà cô đã suy nghĩ cả đêm.
Người đàn ông này thực sự sẽ ly hôn sao? Sẽ cưới cô sao? Mặc kệ Mỹ Nhi có thai, mặc kệ đứa con của hắn chưa tròn một tháng tuổi sao? Gô biết, để đi đến lựa chọn này, Hải Thiên đã trải qua muôn vàn đản đo do dự.
Bởi lẽ ban đầu hắn cưới Mỹ Nhi không phải vì tình yêu mà là vì đứa con, nay khi đứa con đã chào đời cũng không thể lay động được trái tim của hẳn.
Bỗng nhiên, đáy lòng Nguyệt Vy quận thắt.
Chẳng hiểu sao lại thấy xót xa cho người đàn ông này.
Cô đúng là điên rồi.
Nhưng sự thật là như vậy đấy.
Nguyệt Vy cặm cụi ăn cháo, cô cố lờ đi dáng vẻ trầm ngâm ảm đạm của Hải Thiên, lờ đi ánh mắt cô đơn nặng nề đó.
Hắn vừa mới thông báo cho cô sẽ trở về sắp xếp ly hôn với Mỹ Nhi, nhưng cô lại im lặng không chút phản ứng như vậy thật khiến hắn không biết làm sao? Hải Thiên lắng lặng ngồi xuống bàn, đột nhiên cảm thấy bát cháo trước mặt thật vô vị.
Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Những gì anh nói đều là thật sao?"
Hải Thiên giật mình nhìn lên, một đôi mắt lưu ly sáng rỡ đang nhìn chằm chăm hắn, mang theo vẻ mơ hồ dò xét.
Thấy hắn cứ ngây người mà không trả lời, Nguyệt Vy nghiêm túc hỏi lại: "Anh sẽ ly hôn với Mỹ Nhi thật chứ?"
Hôn phách Hải Thiên rốt cuộc cũng được kéo lại.
Hãn như đứa trẻ mong ngóng nhận được sự thừa nhận của người lớn, trong lòng rất vui khi Nguyệt Vy chủ động quan tâm đến việc này.
Điều đó chứng minh, trong lòng cô cũng để tâm đến hắn.
Thật tốt.
Hải Thiên trả lời ngay: "Anh cam đoan lời anh nói là thật."
Nguyệt Vy ừm một tiếng, cô lưỡng lự một hồi sau đó nói tiếp.
Lúc đó trong phòng bếp yên ắng lạ kì chỉ nghe thấy tiếng hít thở căng thẳng của Hải Thiên.
"Hải Thiên, tôi chưa bao giờ nghĩ chúng ta sẽ trải qua nhiều sóng gió như vậy.Từ trước tới nay sở dĩ tôi luôn nỗ lực để thoát khỏi anh như vậy là bởi vì tôi rất mơ hồ.Mơ hồ không hiểu được rằng.."
Cô mím môi, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp: "Rốt cuộc là anh thật lòng yêu tôi hay chỉ là ham muốn chiếm giữ? Yêu và chấp niệm độc chiếm là hai phạm trù khác nhau? Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, anh luôn khiến tôi cảm thấy bản thân mình như một món đồ sở hữu của anh.Hải Thiên, hôm nay, anh thành thật trả lời cho tôi biết, anh...có thật sự yêu tôi không?"
Người con gái trước mặt Hải Thiên, mặt mày thanh tú, gương mặt mộc mạc không chút phấn son phảng phất nét rầu rĩ thanh lệ, thấp thoáng ánh sáng lưu chuyển đẹp như một đóa hoa đang e ấp nở rộ.
Mà đóa hoa này, bấy lâu nay, cả thanh xuân đều dành trọn cho Hải Thiên.
Đến nay, cô đã sắp tròn 25 tuổi, trong mấy năm qua ngoài hắn ra, không có bất kì người đàn ông nào bên cô quá vài tháng.
Hắn gạc phăng tất cả quyền lựa chọn của cô, Chu Thiệu Khiêm rồi Nguyễn Thiệu Nam...
bất kì người đàn ông nào đi qua cuộc đời cô đều bị Hải Thiên đá vãng không thương tiếc.
Cả quá trình ấy, dường như hắn chỉ bá đạo thể hiện quyền sở hữu của mình.
Có một sự thật mà phải đến giây phút này Hải Thiên mới nhận ra đó là...
Hắn chưa từng nói yêu cô...
Chưa bao giờ say đảm quỳ dưới chân cô nói một câu trọn vẹn, ba từ cất giấu dưới tận đáy lòng rằng: "Anh yêu em"
Điều mà hăn thổ lộ với cô là gì? Em là của anh, em phải ở bên cạnh anh, em không được đi, em không được rời xa anh.
Chỉ có thế thôi.
Nhìn xem, mấy năm Nguyệt Vy cống hiến cả thanh xuân đẹp đẽ của người con gái cho hắn, hẳn đã cho cô được những gì? Danh phận ư? Không hề.
Một màn cầu hôn đặc sắc ư? Không hề.
Một hứa hẹn về tương lai tốt đẹp ư? Không hề.
Chua xót cay đắng khiến Hải Thiên bùi ngùi trong một mớ cảm xúc hỗn độn.
Hắn chầm chậm tiến về phía cô, chậm rãi khuya gối xuống trước mặt cô, hai tay nắm lấy những bàn tay nhỏ bé, Hải Thiên ngước mắt nhìn lên gương mặt của người con gái mà hắn thương đến đau lòng, dùng giọng điệu ôn nhu nhất, ngọt ngào nhất tựa như có thể nhấn chìm mọi thứ trên thế gian này để nói với cô: "Anh xin lỗi"
Ba từ đánh thẳng vào tim Nguyệt Vy.
Nhìn vẻ mặt bi thương của Hải Thiên, Nguyệt Vy không tài nào kìm được chua xót trong lồng ngực.
Xin lỗi? Đến tận bây giờ mới xin lỗi.
"Anh sai rồi.Vy, là anh cố chấp độc đoán, là anh hèn hạ khốn khiếp, là anh xấu xa ích kỉ.Anh biết phương tức thể hiện tình cảm của anh khiển em ngột ngạt, chừng đó năm anh đã khiến em đau lòng, tổn thương rất nhiều.Ở bên anh, em khóc nhiều hơn cười, em buồn nhiều hơn vui.Nhưng em à, Nguyệt Vy à.Hắn cầm lấy bàn tay đang run rẩy của cô đặt lên ngực mình, để cô cảm nhận hãn hoan bùi ngùi xúc động trong trái tim hắn, để cô cảm nhận những rung động thốn thức từ tâm can hắn, hắn nói: "Trái tim này yêu em lắm.Anh yêu em, thực sự yêu em đến phát điên lên em biết không?"
Nguyệt Vy nhìn người đàn ông đang khuya gối dưới chân mình, hắn nhìn cô tha thiết như thể trên thế giới này chỉ còn lại một mình cô, không biết có phải ảo giác hay không nhưng Nguyệt Vy nhìn thấy trong đôi mắt sâu đen kia đang nhập nhòe ánh nước.
Rất nhanh từ khóe mi ấy...đã trượt xuống một viên ngọc trong veo, rơi rớt xuống mu bàn tay cô lạnh ngắt.
Hắn gục đầu lên tay cô, đôi vai ấy đang rung lên bần bật, phút giây đó, Nguyệt Vy cảm thấy có thứ gì đó trong tim mình đan tan ra, châm châm tan ra lan tràn đến mọi tế bào trên cơ thể.
Giọng nói Hải Thiên mang đến một cảm giác mông lung mơ hồ, hơi khàn đi nhưng vẫn pha lẫn chút êm ái nhẹ nhàng khiến người ta liên tưởng đến bầu trời sau cơn mưa, vừa ảm đạm buồn bã lại pha lẫn chút ánh sáng dịu êm.
"Anh đã đi đến đường cùng rồi Vy à? Nếu không yêu, anh sẽ không ép buộc bản thân mình khổ sở đến mức này đâu em? Nếu không yêu, anh hà tất phải dùng hết thủ đoạn này đến thủ đoạn khác để giữ em bên mình.Em nói không sai, yêu và chiếm giữ là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau.Chiếm giữ thì chưa chắc đã yêu, nhưng người đàn ông nào thật lòng yêu một cô gái thì cũng sẽ khao khát giữ chặt cô ấy bên mình, dẫu cho cô ấy buông những lời cay độc nhất, dẫu cho trên người cô ấy có hàng trăm cái gai đâm toạc lòng tự tôn của họ.Họ vẫn yêu vẫn muốn bên cạnh cô ấy"
Hắn ngẩng đầu lên nhìn cô, áp bàn tay của cô lên má mình, run giọng nói: "Vy, nếu...nếu từ trước đến nay em không hề cảm nhận được tình yêu của anh, thì xin em, cho anh cơ hội, anh sẽ chuộc lỗi, anh sẽ sửa sai, anh sẽ không ép buộc em nữa, sẽ không làm bất cứ điều gì mà em không thích nữa.Chỉ xin em, đừng lạnh lùng với anh, đừng rời xa anh có được không? Em không cần phải yêu anh đâu, chỉ cần em không chán ghét anh là được rồi"Từng lời nói, từng thanh âm, cứ nhẹ nhàng truyền đến tai cô.
Nguyệt Vy cúi đầu nhìn Hải Thiên, nhìn mái tóc đen nhánh mềm mại của anh, nhìn ngũ quan tinh tế gọn gàng của anh, nhìn đôi mắt đang đỏ hoe của anh, nhìn bàn tay đang cố chấp giữ lấy tay cô của anh.
Nơi khóe mi rốt cuộc cũng nhịn không được mà rơi xuống một giọt lệ.
Thì ra...
Đau lòng là cảm giác này.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!