Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Hắn dè dặt nói tiếp: "Anh...anh ngủ ở đây với em được không? Sô pha rất cứng.Anh...anh không ngủ được"

Người ngoài nghe câu này rất có thể sẽ nghĩ rằng biệt thự này chỉ có duy nhất một phòng ngủ, chỉ có duy nhất một chiếc giường.

Thực tế, chỉ riêng tầng hai đã có ba phòng ngủ trống để không.

Nguyệt Vy dùng vẻ mặt bất lực mà nhìn Hải Thiên: "Là tôi ép anh ngủ trên sô pha? Trong nhà không còn chiếc giường nào khác à?"

Hải Thiên im lặng, anh ngồi xuống bên mép giường, như đứa trẻ làm sai nhận lỗi: "Em không ép, là anh tự nguyện.Nhưng mà, Vy à, em đừng lạnh lùng như vậy nữa.Không có em, anh thực sự rất khó ngủ."

"Là tại sô pha cứng nên mới khó ngủ, không phải không có tôi? Hải Thiên nắm lấy tay cỏ, giọng năn nỉ: "Vy à, em đừng như vậy nữa có được không?"

Nguyệt Vy gạc tay hắn ra, hắn lại ngang ngược nắm lấy, cô rút ra hẳn lại nắm, còn dùng đôi mắt cún con đó nhìn cô.

Người đàn ông này đúng là đa sắc thái.

Khi thì hung dữ lạnh lùng khi lại dịu dàng như nước.

Còn bây giờ lại ngoan như một đứa trẻ.

"Bây giờ anh muốn thế nào? Có thả tay tôi ra hay không?"

Hải Thiên nhìn cô đầy mong chờ: "Anh muốn ngủ ở đây với em.Vy, anh hứa sẽ không làm gì, tuyệt đối sẽ không làm gì.Em đừng sợ, anh chỉ nằm bên cạnh em mà thôi"

Không làm gì? Nguyệt Vy nheo mắt nhìn anh: "Tôi có nên tin lời anh nói hay không?"

Hải Thiên cười tươi rói: "Anh nói được làm được.Em có thể tin anh"

Nguyệt Vy không biết Hải Thiên sẽ nhu thuận được mấy ngày.

Bộ dạng hiền lành ngoan ngoãn này sẽ kéo dài bao lâu? Nhưng hy vọng là sẽ qua quãng thời gian này, đây là giai đoạn cô rụng trứng.

Nếu xảy ra quan hệ, xác suất có thai là rất cao.

Hải Thiên không cho cô uống thuốc tránh thai cũng không sử dụng biện pháp an toàn, lại nói quãng thời gian này Hải Thiên chăm sóc cô rất tốt, sức khỏe tốt lên không ít.

Nói không chừng, bệnh tình của cô đã thuyên giảm, bác sĩ lần trước cũng đã nói chỉ cần duy trì uống thuốc đều đặn nửa tháng không nghỉ thì việc có con là hoàn toàn có thể.

Tính đến nay đã hơn nửa tháng rồi còn gì.

Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Nguyệt Vy nhìn người đàn ông trước mặt, làn da trắng trẻo, đôi mắt sâu đen sáng ngời, sống mũi cao thẳng, ngũ quan anh tuấn yêu mị.

Hắn đang mỉm cười nhìn cô, hàm răng trắng sứ lộ ra, bên khóe môi lấp ló chiếc răng khểnh sáng bóng.

Khi hắn cười, khuôn mặt phảng phất chút ranh mãnh tinh anh, đẹp trai đến gai mắt.

Nguyệt Vy không thể phủ nhận rằng người đàn ông này rất đẹp trai, chỉ là vẻ đẹp trai này chẳng hề vớt vát được nỗi căm ghét trong lòng Nguyệt Vy.

Thấy hắn nhìn cô đầy mong chờ, Nguyệt Vy hận mình xao lòng, bực bội nói: "Tôi buồn ngủ.Anh ra ngoài đi"

"Vy à.."

Hải Thiên gọi tên cô.

Nguyệt Vy khép chặt mi mắt, cô hít sâu một hơi rồi lại thở hắt ra một hơi: "Được rồi.Anh muốn ngủ ở đây đi chứ gì? Vậy tôi ra ngoài."

Nói rôi, cô định đi xuống giường nhưng Hải Thiên lập tức ngăn lại.

Anh thở dài, thấp giọng nói: "Được rồi.Để anh ra ngoài.Em ngủ đi.Anh không phiên em nữa"

Dứt câu, Hải Thiên lặng lẽ đứng lên, trâm mặc nhìn cô: "Em ngủ đi.Anh đi ra ngoài bây giờ"

Dáng vẻ Hải Thiên có chút đáng thương.

Nguyệt Vy không muốn nhìn nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà dõi theo bóng lưng cao lớn ấy.

Lưng Hải Thiên rất rộng, dáng người lại rất cao, vậy mà giờ phút này cô lại hình dung hắn như một đứa trẻ, một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Nguyệt Vy mim môi, giây phút hắn sắp đi đến cửa, cô bỗng dưng lên tiếng: "Anh ngủ ở đây đi"

Bước chân ai đó khựng lại, Hải Thiên lập tức quay người nhìn cô, ánh mắt sáng lên: "Em vừa nói gì?"

Nguyệt Vy thở hắt ra một hơi: "Tôi nói anh có thể ngủ ở đây"

Hải Thiên vội vã lại gần cô, mặt hớn hở: "Ý em là anh được phép ngủ ở đây với em có đúng không?"

Nguyệt Vy nhìn hắn, trong mắt viết đầy cảnh giác: "Chỉ ngủ thôi không được làm gì đâu đấy? Thề đi"

Hải Thiên hết sức vui vẻ, còn làm động tác thề độc đưa tay lên trời, bật ra hai từ: "Anh thề"

Hai mươi phút sau.

"Hải Thiên, anh làm gì vậy? Bỏ cái tay ra..."

"Ngoan, anh chỉ đặt tay ở đây, không làm gì cả"Năm phút sau.

"Anh...cút ra ngoài.Hải Thiên anh lừa tôi sao? Buông ra...Á"

"Vy, một chút thôi, một chút thôi.Em biết mà, anh nhịn lâu như vậy cũng rất khó chịu"

"Không...tôi...ưm"

Nửa lời sau nửa chữ cũng không thể phát ra.

Một lát sau đó, trong phòng vang lên tiếng nức nở của cô gái cùng tiếng thở hổn hển trầm đục của người đàn ông.

Nguyệt Vy bật khóc nức nở, cô đánh mạnh lên vai Hải Thiên, nước mắt chảy ròng ròng: "Anh nói không giữ lời.

Anh...

anh...

đi ra...

đi ra.

Người nào đó không những không nghe lời cô, động tác luật động càng thêm hung ác.

Chiếc giường thượng hạng cũng không chịu nổi mà lay động dữ dội.

Hải Thiên cứ nghĩ khả năng kiềm chế của mình tốt lắm nhưng khi nằm bên cạnh người con gái này, ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ quen thuộc trên người cô hắn thực sự không khống chế được.

Bất quá đã ba ngày không chạm vào cô, hắn khó lòng mà nhịn nổi.

Đêm đó, Nguyệt Vy bị ăn sạch không còn một mảnh.

Hải Thiên như con sói đói nổi điên, hết lần này đến lần khác không chịu buông tha cô, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Hai chữ "anh thề" vẫn còn văng vẳng bên tai.

Thế mới nói, đừng bao giờ tin câu nói "anh sẽ không làm gì" hay "anh thê" "anh hứa"

Tất cả chỉ là lừa đảo.

Lừa đảo.7 giờ sáng, dì Lan đem điểm tâm sáng vào phòng.

Hải Thiên đã đi từ sớm nhưng vẫn không quên nấu bữa sáng cho Nguyệt Vy.

Khi bà bước vào, Nguyệt Vy đã tỉnh dậy từ bao giờ, cô ngôi đỡ đẫn trên giường, trên người mặc một chiếc váy dây mỏng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn phảng phất chút mê mang, ánh nắng nhẹ nhàng phớt lên những lọn tóc đen nhánh đang buông xõa trên đôi vai mượt mà, nhìn Nguyệt Vy giống như một thiên sứ lưu lạc chốn phàm trần.

Dì Lan biết cô gái này xinh đẹp nhưng giờ phút này vẫn không kìm được chấn động.

Đây là một bức tranh sơn dầu mà họa sĩ đã tinh tế trong từng nét bút, sự ảm đạm u buồn trên người cô khiến người ta vừa thương xót vừa suýt xoa.

Khi lại gần, dì Lan nhìn thấy một giọt nước mắt trượt ra từ khóe mi cô.

Lăn dài trên má rồi rơi xuống cần cổ trảng nõn.

Trên cổ cô chằng chịt những dấu hôn đỏ rực, sau gáy, trên Xương quai xanh, vai gầy nơi nào cũng có.

Mấy dấu vết này quả thực nhìn thôi đã đau lòng.

Dì Lan vội vã rời mắt đi, bà thấp giọng nói: "Cô chủ, ăn sáng thôi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!