Mấy ngày không gặp Hải Thiên trông có vẻ mệt mỏi, xem ra làm bố trẻ cũng không dễ dàng gì? Nhưng hẳn vẫn rất hăng hái, ít nhất là còn có sức để đùa giỡn với cô, hơn nữa Nguyệt Vy nhận ra so với trước kia, Hải Thiên có khi còn mặt dày hơn.
Cô nói gì hắn không để tâm, dẫu lời châm chọc có cay nghiệt đến mức nào hãn nhe răng ra cười được.
Giống như bây giờ, hắn đang khuấy cháo, thúc ép cô ăn, Nguyệt Vy lờ đi cô bảo rằng: "Vợ anh sanh dậy yếu ớt, cô ấy mới là người cần anh đút mớm.Còn tôi khỏe mạnh, không sanh không đẻ, không cần anh chăm"
Nghe vậy, hẳn chỉ mỉm cười, còn thản nhiên trả lời: "Anh thích em cản được không?"
Hải Thiên múc một muỗng cháo đưa đến bên môi cô.
Nguyệt Vy quay mặt đi, bực bội đẩy muỗng cháo ra xa, tức tối hét lên: "Tôi đã nói không ăn là không ăn.Anh tránh ra"
Hải Thiên lại cười, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm: "Không ăn thì anh mớm nhé.Được không?"
Nguyệt Vy trừng mắt nhìn hắn, tức đến độ hai má đỏ bừng lên.
Chính cô cũng không nhận ra rằng, từ lúc Hải Thiên trở về, bản thân mình như được vực dậy sức sống.
Từ một người nói không ra hơi trở thành một người biết hét biết la, biểu cảm ủ dột biến mất, thậm chí thần sắc cũng tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù không tính là vui vẻ nhưng so với bộ dạng u sầu ảm đạm vẫn tốt hơn nhiều lần.
Có Hải Thiên ở bên cạnh Nguyệt Vy muốn bị ốm cũng khó.
Điều hòa được duy trì ở mức ổn định, sau khi điều chỉnh nhiệt độ hắn giấu luôn điều khiển không cho nghịch ngợm.
Cô muốn mở cửa sổ, hắn cũng không cho, bất kế sáng hay chiều đêu bắt cô khoác thêm áo len mỏng.
Bác sĩ đã dặn không được để cô nhiễm lạnh.
Từ lúc Hải Thiên trở về, bao nhiêu gai nhọn trên người cô đều bị bẻ gãy.
Cô không muốn uống thuốc hắn đích thân "mớm" cho cô.
Cô không muốn mặc áo len trong nhà hắn nói: "Một là mặc vào hai là tôi giúp em cởi hết ra"
Cô không ăn hắn cũng ép cô ăn bằng được.
Bao nhiêu cố gắng của cô đều trở thành công cốc.
Nguyệt Vy vừa ấm ức vừa tức giận nhưng chẳng làm được gì? Hai ngày nay, Hải Thiên ra sức quán xuyến cô, cô làm gì cũng nằm trong sự giám sát của hản.
Nguyệt Vy thực sự khó chịu, nghĩ rằng chỉ cần nhẫn nhịn vài hôm Hải Thiên lại đến bệnh viện là xong.
Nhưng hôm nay đã là ngày thứ năm, Hải Thiên vẫn ở nhà.
Hản thậm chí còn không đến công ty, đáng nói là đến khi làm việc cũng không đến thư phòng mà ở ngay sô pha phòng ngủ làm việc.
Thời gian bên cạnh có dường như là 24 trên 24 giờ.
Cứ như vậy, hơn một tuần, Hải Thiên không ra khỏi nhà.
Nguyệt Vy cuối cùng cũng nhận nhịn không nổi, lúc đang ăn cơm hắn vừa gắp thêm thức ăn vào chén cô, Nguyệt Vy đột nhiên đặt manh chén cơm xuống bàn.
"Cạch"
Thanh âm va chạm cực lớn đến nỗi dì Lan đang lau dọn ngoài phòng khách cũng giật nảy mình.
Đôi đũa Hải Thiên khựng lại, miếng thịt rơi ra giữa mặt bàn, hắn nhìn cô, biểu tình trên mặt thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng vẫn không hề giận dữ.
Nguyệt Vy càng được đà làm tới: "Mấy hôm nay tại sao anh không đến chỗ Mỹ Nhĩ?"
Hải Thiên nhìn cô, vẻ mặt vẫn rất ôn hòa: "Ăn cơm đi.Muốn uống thêm canh không, anh đi lấy cho em?"
Nói xong lại bắt đầu múc thêm canh vào chén cô, hệt như không có chuyện gì xảy ra.
Nguyệt Vy càng không chịu nổi, cô nhíu chặt chân mày: "Sao mấy hôm nay anh cũng không đến công ty?"
Lần này, sắc mặt Hải Thiên hơi tối lại, tiếp tục chơi trò ông nói gà bà nói vịt: "Ăn no rồi thì uống thuốc"
Nói rồi, hắn đứng lên, đi vào bếp.
Nguyệt Vy ức đến độ muốn khóc, cô thực sự không địch lại được người đàn ông này.
Một đống thuốc cô vừa vứt đi hắn đã nhanh chóng mua lại, mấy hôm nay một ngày hai lần, hẳn ép cô uống đều đặn không xót bữa nào.
Đến cả lọ thuốc tránh thai cô tráo đổi trong lọ vitamin cũng bị hắn ném đi.
Người đàn ông này càng lúc càng ngang ngược, bức ép cô đến không thở nỗi.
"Nào, há miệng ra"
Hải Thiên đã ngồi xuống bên cạnh cô, tay cầm chén thuốc đảo đều thổi nhẹ, động tác dịu dàng nhã nhặn như đang chuẩn bị cho trẻ con ăn cháo.
Ngửi thấy mùi thuốc quen thuộc, dạ dày Nguyệt Vy lại nhộn nhạo, cô nắm chặt tay thành quyền, quay sang nhìn Hải Thiên, đôi mắt chất đầy giận dữ căm hận.
Hắn làm như không thấy, múc một muỗng thuốc, nhẹ nhàng đưa đến bên miệng cô: "Ngoan, hôm nay uống ít thôi.
Thuốc dễ uống hơn nhiều, không đắng như hôm qua nữa đâu"
Nguyệt Vy vẫn im lặng không nói gì, nhưng khi chiếc thìa đưa đến bên môi thì cô lập tức gạt phăng ra.
Chiếc thìa inox rơi xuống sàn nhà phát ra một tiếng kêu thanh thúy.
Nguyệt Vy đứng bật dậy, rõ rằng nói rõ từng câu từng chữ: "Nếu muốn tôi sinh con cho anh thì hãy li hôn đi.
Chỉ cần anh li hôn cưới tôi, tôi sẽ sinh con cho anh.
Còn nếu không, tôi nói cho anh biết cho dù tôi mang thai tôi cũng không giữ được đứa bé trong bụng.
Anh đừng tưởng cứ ép tôi là được, con giun xéo lắm cũng quản.
Anh cứ thử ép tôi nữa đi tôi cắn lưỡi tự vẫn cho anh xem"
Hải Thiên từ trên ghế đứng dậy, thân ảnh cao lớn từ từ tiến sát, con ngươi Dương Hải Thiên vừa sáng quắc lại vừa thâm sâu, tựa như chỉ một ánh nhìn là hút người đối diện vào đáy mắt: "Em nói cái gì? Tự vẫn ư? Em dám ư?"
Cô ăn gan trời rồi có đúng không? Nguyệt Vy không chịu chùn bước, cô bình tĩnh đối diện với ánh mắt thâm sâu của hẳn: "Anh cứ thử xem? Tôi có dám hay không?"
Cô cười nhạt: "Hải Thiên, người đàn ông như anh có tư cách làm bố của con tôi sao? Anh đủ tư cách sao? Anh chỉ luôn nghĩ đến cảm nhận của riêng mình, anh chỉ nghĩ đến việc sinh con ra nhưng không chịu nghĩ đến tương lai của nó.
Một đứa con ngoài giá thú sẽ chịu đựng những gì anh có biết không? Và mẹ của nó phải chịu đựng những chỉ trích gì anh có biết không? Anh không biết hay nói đúng hơn anh không hề quan tâm"
Hải Thiên nhìn cô chăm chú, đáy mặt đã giăng đầy tơ máu đó.
Một cỗ tuyệt vọng ập vào tim như cào nát tâm can hắn.
"Một mình tôi còn chưa đủ khổ sở hay sao anh còn muốn kéo thêm một sinh linh vô tội nữa."
Cô rưng rưng nước mắt: "Nếu như có con, sau này tôi phải nói vê bố nó như thế nào, tôi phải giải thích ra sao khi ở nơi đông người con không thể gọi anh là bố.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!