Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Đúng lúc này bên kia đầu dây truyền đến giọng nói lãnh đạm của Hải Thiên: "Là tôi"

Dì Lan ngây ra một giây.

Cậu chủ đang bế trẻ con sao? Bà nghe thấy tiếng Hải Thiên dỗ dành còn có cả tiếng trẻ con khóc.

Nghe xong câu này, dì Lan mới nhớ ra chuyện mình cần lắm, bà lấy lại thần trí vội vàng nói: "Cậu chủ, chuyện là..."

Bà bắt đầu nói rõ mọi chuyện mấy ngày hôm nay với Hải Thiên, dù sao thì người thuê bà là Hải Thiên chứ không phải là Nguyệt Vy, chẳng qua không có Hải Thiên ở đây bà không thể không nghe lời Nguyệt Vy.

Vốn dĩ dì Lan định rằng sẽ gọi điện cho Hải Thiên nói hết mọi chuyện từ sớm nhưng Nguyệt Vy lại giấu điện thoại của bà, cô gái này một mặt thì nói tin tưởng nhờ cậy bà một mặt lại phòng bị bà.

Mà những người như dì Lan nào dám đem miếng cơm của mình ra để trêu đùa, chuyện riêng tư của người khác tuy có kinh ngạc có động lòng nhưng giúp đỡ một người mà không hiểu rõ chân tướng sự việc thì rất mạo hiểm.

Bà đến đây làm việc chỉ nhận nhiệm vụ chăm sóc Nguyệt Vy, nhận tiền của ai bà nghe theo lời của người đó.

Cô Nguyệt Vy kia là gì của Hải Thiên hay đang gặp vấn đề gì bà không dám can thiệp.

Hơn nữa bà thấy Nguyệt Vy đúng là có phúc mà không biết hưởng, Hải Thiên quan tâm cô như thế, yêu chiều cô như thế tại sao cứ phải chống đối làm gì? Tìm được một người đàn ông như cậu Hải Thiên chẳng khác nào tìm được hũ vàng, sớm người ao ước mà không được.

Vậy mà cô gái này lại không biết trân trọng...

Thật là...

Vậy là trong lúc Nguyệt Vy sốt mê man, dì Lan bên ngoài đã kể hết sự tình mấy ngày hôm nay cho Hải Thiên nghe.

Từ chuyện cô vứt hết thuốc bổ cho đến chuyện ép bà mua thuốc tránh thai, và kể luôn cả chuyện cô tự mình đày đọa thân thể.

Không biết Hải Thiên có nghe rõ hay không nhưng hắn không phản ứng gì.

Chỉ là nếu dì Lan hơi ngừng lại, hắn lai khẽ khàn nói tiếp: "Còn gì nữa không?"

Cứ như vậy, đến hơn nửa tiếng sau, cuộc gọi mới kết thúc.Nguyệt Vy ngủ không ngon, cả người nóng hầm hập, cổ họng khô khốc đau rát.

Cô nằm mơ mình bị ném vào một lò than rực đỏ, da thịt từng chút thiêu cháy, có một con quái vật nào đó há to miệng như chậu máu muốn nuốt chửng cô.

Cô muốn chạy đi nhưng tay chân không thể nào nhúc nhích, cả người bất động, con quái vật từ từ tiến đến há to cổ họng.

"Đừng...đừng cứu tôi...cứu tôi."

Nguyệt Vy lấm bẩm không ngừng, đúng lúc này có ai đó kéo cô vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng áp lên má cô, vỗ vẻ nhè nhẹ sau lưng.

Động tác rất ân cần, rất dịu dàng.

Con quái vật dần đi xa, lúc này trước mặt cô lại xuất hiện một vườn hoa nhỏ, những cánh hoa li ti đủ hương đủ sắc rung rinh trong gió, giữa vườn hoa có một lối đi nhỏ, cô giẫm từng bước chân đi theo con đường đó.

Một ngôi nhà nhỏ hiện ra, đó là ngôi nhà cũ thuở bé mà gia đình cô từng sống.

Một đứa bé mập mạp trắng trẻo lon ton chạy ra, tiếng cười khúc khích vang cả góc sân.

Người đàn ông chạy theo sau, có vẻ như là bố của đứa bé, ông cười rất tươi, để những nếp nhăn trên gương mặt nở rộ như đóa hoa đẹp đẽ.

Hai bố con đang chơi trò đuổi bắt, nụ cười của bé gái thật tươi, đôi mắt lưu ly sáng rỡ, người bố chạy theo sau, chẳng mấy chốc đã bắt được cô con gái nhỏ.

Bé gái cười to lên, tiếng cười khanh khách như tan vào gió trời, tiếng cười dễ thương khiển hoa cỏ như trở nên tươi tắn.

Ông bố cõng cô bé lên vai, cô bé nắm tóc bố, miệng cười kêu 1o: "Giá giát"

Và rồi một người phụ nữ trẻ từ trong nhà đi ra, mồ hôi nhễ nhại cả gương mặt nhưng nụ cười vẫn rạng rỡ như thế, bà bưng mâm cơm ra trước sân, đặt lên chiếc bàn bằng gỗ nhỏ, dịu dàng nhìn hai bố con: "Hai bố con lại ăn cơm.

Hôm nay có món đậu phụ nhồi thịt mà hai người thích đây"

Bé gái nhõng nhẽo: "Con không ăn.Con muốn chơi, con muốn chơi cơ"

Cô bé lại nằm lấy chỏm tóc của ông bố, tựa như đang cưỡi ngựa, miệng chúm chím cười to: "Giá giá!"

Ông bố cũng rất vui vẻ làm ngựa cho con gái cưỡi, vừa chạy quanh sân vừa đỗ dành: "Ngựa chạy một vòng nữa thôi nhé.Chạy xong vòng này, bé Vy phải ăn cơm không thì mẹ Dương măng đấy nhé"

Ngày xưa đó...

Cô đã từng có một gia đình hạnh phúc như thế.

Nụ cười cũng đã từng đẹp đẽ như thế.

Trước mắt nhòe đi trong màn sương mỏng, hình ảnh đẹp đẽ đó đột nhiên tan dần, tan đần.

"Bố, bố ơi, mẹ ơi..."

Cô gọi to lên, dường như có ai đó đang ôm cô, lông ngực rất ấm áp như bổ, Nguyệt Vy tham lam quấn lây hơi ấm ấy, cô vùi sát khuôn mặt vào ai đó, vòng tay ôm chặt cứng: "Bố ơi, bố đừng đi..."

Nước mắt làm ướt cả vạt áo ai kia.

Nguyệt Vy run lên bân bật, cô khóc trong tức tưởi nghẹn ngào, một bàn tay dịu dàng vỗ đều lên lưng cô từng chút từng chút một.

"Bố, bố ơi, bố...

Cô vẫn chưa thoát khỏi cơn mộng mị, cô liên tục gọi bố, người đàn ông duy nhất trên đời đối xử tốt với cô.

Nguyệt Vy chôn sâu khuôn mặt vào lông ngực ấm áp, hơi ấm này khiến cô liên tưởng đến ngày bé bố cô thường ôm cô như vậy.

Miệng nhỏ lẩm bẩm gọi bố ơi bố, cô nũng nịu như còn mèo nhỏ quấn lấy ai đó không buông tha.

Chỉ cảm thấy người này rất ấm, rất an toàn.

Cứ như vậy mãi đến khi trên trán truyền đến một cảm giác ẩm ướt lành lạnh, ai đó hôn dịu dàng lên trán cô, đầu lưỡi còn cố tình trêu đùa da thịt, Nguyệt Vy như người tỉnh dậy từ cơn say.

Cô mơ màng mở mắt ra, đập vào mặt là vạt áo sơ mi trắng xóa trên đó còn dính đầy nước mắt của cô.

Nguyệt Vy vẫn còn mơ màng, cô nửa tỉnh nửa mê: "Bố..."

"Bố đây"

Thanh âm trầm khàn hấp dẫn xen lẫn tiếng cười khẽ vang lên, lọt vào tai cô, lúc này Nguyệt Vy mới tỉnh táo hoàn toàn.

Giọng nói này...

Giống như là...

Cô ngước mắt nhìn lên, vừa vặn chạm phải một ánh mắt sầu hun hút, không biết do ánh đèn hay ảo giác, trong ánh mắt đó như có ánh sáng, mơ hồ lấp lánh ánh nước, chất chứa sự ôn nhu vô tận.

Môi mỏng hơi cong lên, vẫn là điệu cười hờ hững nhàn nhạt không nhìn rõ tâm tình đó.

Là Hải Thiên.

Tại sao lại là hẳn? Trong nháy mắt, Nguyệt Vy dường như bị điện giật kích thích, cô vội vã đẩy Hải Thiên ra nhưng Hải Thiên lập tức giữ chặt eo cô, hắn nhanh chóng lật người cô lại.

Chẳng mấy chốc đã đem cô ép dưới thân: "Em trốn cái gì, chẳng phải vừa nãy còn ôm chặt anh không chịu buông ra sao?"

Ôm con khi.

Cô trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt lưu ly nhập nhòe ánh nước, hai má vì sốt mà đỏ ửng trông vừa hài hước vừa đáng yêu: "Tránh ra.Anh tránh ra."

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!