Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Ánh trăng len lỏi trên nền trời, ánh trăng sáng ngời chiếu lên mái tóc người đàn ông, rơi xuống trên vai hắn, cái bóng đen nhánh phập phồng trên người cô.

Trong lòng Nguyệt Vy trào dâng cảm giác tuyệt vọng chưa từng có, cô nằm dưới thân hắn, mặc sức cho những giày vò hành hạ.

Bên dưới hoàn toàn khô khốc, Hải Thiên dường như cũng rất đau đớn nhưng không bỏ cuộc.

Hắn từng chút dụ dỗ cô rơi vào trầm luân, hôn siết lấy đôi môi cô không buông tha.

Đầu lưỡi trắng trợn tiến vào, càn rỡ xâm chiếm, chiếm đoạt từng ngóc ngách trong khoang miệng.

Hút lấy hơi thở thơm tho khiến Nguyệt Vy vừa ngột ngạt vừa khó chịu.

Dung nạp sự to lớn của hắn càng khiến cô khổ sở, mấy lần muốn lùi về sau lại bị Hải Thiên ép xuống, hẳn thỏa sức đòi lấy.

Động tác càng lúc càng nhanh, hẳn mơn trớn xoa nắn khắp người cô đến khi cô động tình mới thôi.

Dần dần cô hết đau, hắn ra vào dễ dàng hơn và động tác lại không lưu tình chút nào.

Mỗi lần hắn tiến vào, cô lại hít vào một ngụm khí lạnh, cô nhận ra thể xác vẫn đau đớn kêu gào chẳng qua tâm hồn đã lịm đi muốn tê liệt cảm giác của cô.

Nước mắt rơi giàn giụa trên má.

Hải Thiên hôn nhẹ lên gương mặt trắng nõn, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt, hơi thở nóng rực phun bên tai: "Nguyệt Vy, anh yêu em, anh yêu em.Em là của anh.Của anh đấy"

Hắn gầm lên dữ tợn, động tác càng trở nên hung ác.

Nguyệt Vy lúc đó chỉ muốn cắn lưỡi chết đi cho xong.

Cô thực sự vẫn không tin nổi, Hải Thiên lại có thể làm chuyện cầm thú ở nơi này.

Hăn chưa từng phóng túng như thế.

Càng lúc dục vọng chiếm hữu với cô càng tăng lên.

Hắn ngông cuồng bắt ép cô bên cạnh, trói buộc cô trong vũng bùn tội lỗi, một mực trở thành tình nhân, trở thành kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình người khác.

Cơn ác mộng này dai dẳng triền miên không nghỉ, cô cứ hi vọng rồi thất vọng, hạnh phúc tự do ngỡ rằng đã với tới nhưng rồi lại bị Hải Thiên phá nát không chút lưu tình.

Nguyệt Vy lúc này chỉ đã bủn rủn tay chân, khuôn mặt cô yếu ớt tái xanh ngoảnh về một bên, cần cổ trắng nõn in đậm những dấu hôn đỏ rực.

Ánh trăng sáng ngời chiếu lên cơ thể xinh đẹp của cô, giọt nước mắt trong veo rơi ra từ khóe mi sóng sáng trượt qua bàn tay Hải Thiên.

Hắn vùi mặt vào cổ cô, thỏa mãn ôm cô vào lòng.

Nguyệt Vy bất động, cả người không còn chút hơi sức.

Nhưng Hải Thiên vẫn chưa chịu dừng lại, hắn ép cô ngồi lên đùi mình, bät đầu một trận dây dưa mới.

Hải Thiên ôm chặt cô, cả người Nguyệt Vy lại không nhịn được run rẩy, người đàn ông này khiến cô vừa sợ hãi vừa căm hận.

Mái tóc cô bung xõa, vài sợi tóc dính lên khuôn mặt trắng nõn, Hải Thiên hôn lên má cô, lên mũi cô, lên cổ cô, hôn thế nào cũng không đủ.

Bên dưới lại truyền đến từng đợt co rút nhẫn nhịn, cô cắn chặt cánh môi, nén nhịn đau đớn khuất nhục nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn nổi mà bật khóc nức nở: "Hải Thiên, xin anh, dừng lại"

Hải Thiên nằm lấy hông cô, lại điên cuồng va chạm lên trên, sự mềm mại căng khít từ cô khiến thần trí Hải Thiên đảo điên, mà Nguyệt Vy đã mệt lả cô không còn chút hơi sức nào nữa, chỉ là câu xin phản kháng cũng không được gì.

Cuối cùng, khi mầm móng nóng rẫy phun vào bên trong, Nguyệt Vy cũng mệt lả mà ngất đi, hẳn ôm cô nằm xuống.

Hải Thiên yêu thương hôn lên mi mắt cô, lau đi những giọt nước mắt trong veo nhạt nhòa.

Cô nằm bất động dưới thân hắn, cần cố trắng nõn nghiêng về một bên như thiên nga sắp chất, yếu ớt bi thương.

Hơi thở mong manh đứt quãng, dù đã hôn mê nhưng tiếng khóc vẫn nấc lên, thút thít mãi hoài không dứt.

Tiếng khóc mang theo cả những ấm ức ủy khuất của cô.

Chẳng biết qua bao lâu, đến khi Hải Thiên bế cô ra xe, trên đường đã vắng tanh không còn một bóng người quay lại.

Áo quần đều bị Hải Thiên xé tan, cả cơ thể Nguyệt Vy gói gọn trong chiếc áo vest màu đen của hắn.

Đôi chân mảnh dẻ trắng nuột lộ ra ngoài, trên đó còn dính chút bùn đất.

Vừa vào xe, áo khoác trượt xuống, cô vân còn mê mang không hay biết gì, Hải Thiên nhoài người sang định sửa lại giúp cô, hơi thở nóng rẫy vừa ập tới đã khiến Nguyệt Vy giật mình tỉnh lại, cô hoảng hốt lùi sát cửa xe, cô túm chặt áo khoác nhìn hắn bằng đôi mắt sợ hãi như nhìn thấy ma, toàn thân run lên, hoảng loạn tột độ: "Tránh ra...tránh ra...

Trên mặt cô viết đây sợ hãi, viên mi nóng lên, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Cô như con thú nhỏ bị thương, bị người ta khi dễ, co rúm lùi sát vào cửa xe, cả người cứ run lên bần bật.

Nhìn thấy sự bài xích từ Nguyệt Vy, Hải Thiên mạnh mẽ kéo lấy tay cô, Minh Vy giấy dụa: "Buông ra.

Buông ra"

Hải Thiên ôm chặt cô vào lòng không cho cử động, hắn vùi mặt vào cổ cô, giọng nỉ non: "Bảo bối, đừng sợ anh"

Cô run lên, khóc đến nghẹn ngào: "Anh quá đáng, Hải Thiên, tôi hận anh, hận anh lắm biết không?"

Hắn đổi với cô không chút kiêng dè, không chút nể nang, hoàn toàn xem cô là vật sở hữu, muốn gì đòi lấy, muốn gì đoạt lấy không thương tiếc.

Nghe cô nói, Hải Thiên càng không kìm được mà ôm siết cô vào lòng, Nguyệt Vy càng giãy dụa hắn càng ôm chặt.

"Tôi đã làm sai cái gì.Tại sao lại đối xử với tôi như vậy chứ? Tại sao?"

Hắn thì thầm bên tai cô: "Nguyệt Vy, anh yêu em.Rất yêu em.Đừng hận anh, đừng ghét anh"

Hắn tìm kiếm môi cô, một tay áp chặt vào má cô, Nguyệt Vy bị ép ngửa đầu đón nhận nụ hôn của hắn.

Trong miệng chỉ phát ra tiếng ưm ưm nhỏ bé.

Cô cắn chặt răng lại bị Hải Thiên bóp cằm, bức ép cô hé miệng dây dưa với hẳn.

Lúc này, chiếc áo vest trên người cô đã trượt xuống.

Cả cơ thể non mềm nằm gọn trong lòng Hải Thiên, hẳn dong dụ hấp thụ hơi thở của cô, cảm nhận sự mượt mà của tấm lưng trợn mịn, một lát sau đó nụ hôn càng trở nên gấp gáp điên cuồng.

Cô hoảng hốt giãy dụa Hải Thiên lại mạnh mẽ chế ngự.

Cả cơ thể nhỏ bé bị dồn lên cửa xe, một lần nữa, Hải Thiên lại không nhịn được mà muốn cô.

Nguyệt Vy khóc không ra nước mắt, ngay cả cơ hội kêu cứu cũng không có.

Trong xe nhanh chóng truyền đến tiếng nức nở của cô gái, cùng tiếng thở dốc nỉ non của người đàn ông.

"Nguyệt Vy, em không thể trốn thoát anh đâu, cũng không thể phản kháng.

Em là của anh, mãi mãi là của anh"Bên ngoài trời đã sáng hẳn, Nguyệt Vy chẳng biết Hải Thiên đưa cô về biệt thự từ bao giờ.

Đập vào mắt cô là đèn pha lê lấp lánh, vân là căn phòng này, không có gì thay đổi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!