Lúc này, đã qua năm phút.
Hải Thiên vẫn chưa tỉnh.
Cô căng thẳng nhìn hẳn một lần nữa rồi lại nhìn về phía cửa.
Nhịp tim tự động tăng lên.
Bây giờ chỉ cần đi ra được khỏi đây là được.
Cô cũng không quan tâm đến việc áo quần có chỉnh tê hay không? Chỉ cần ra khỏi đây là được.
Đây không phải là thành phố A, Hải Thiên muốn tìm cô không dễ.
Hắn tìm được đến nhà cô là may lắm rồi.
Cô thực sự quá sợ người đàn ông này rồi, cô không muốn gần hắn thêm một giây nào nữa.
Lòng cô thoáng run rẩy, liếc nhìn người đàn ông trên giường một lần nữa, ánh đèn từ ban công chiếu vào gương mặt hản, ngũ quan tỉnh tế như con gái, từng đường nét đẹp đẽ chìm trong ánh đèn mờ nhạt tuấn lãng bức người.
Người đàn ông này lúc chìm sâu vào giấc ngủ luôn khiến người ta lầm tưởng rằng đây chính là một người đàn ông ôn hòa nhã nhặn, ai mà biết nội tâm lại vặn vẹo biến thái như vậy.
Nguyệt Vy hít sâu một hơi, cô gượng người dậy, đang chuẩn bị đứng lên thì bất ngờ nhìn thấy một vật phát sáng trắng bạc ở dưới sàn nhà gần sát chân giường.
Trông rất giống thẻ từ...
Nguyệt Vy vội vã bò tới, đến khi cầm trên tay tấm thẻ đỏ, mừng đến sắp rơi nước mắt.
Là ông trời giúp cô rồi.
Tay chân Nguyệt Vy run lẩy bẩy, cô đứng lên, mượn ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại đi ra cửa.
Bất quá cơn đau từ hạ thân khiến bước chân cô rất chậm chạp, đi được một bước thôi đã đau đến toát mồ hôi.
Nguyệt Vy cần răng chịu đựng, cô vịn vào vách, lần mò men theo mép tường đi ra cửa.
Khi chỉ còn cách cánh cửa hai bước chân, bỗng nhiên chiếc điện thoại trên tay cô trượt xuống.
"Cạch"
Là điện thoại của Hải Thiên, điện thoại hắn rất to cô cầm không chắc, vừa rớt xuống thì màn hình sáng trưng.
Trên màn hình hiện lên hình ảnh một cô gái đang ngủ say, vẻ mặt yên ổn dịu dàng.
Không ai khác chính là cô.
Thế nhưng điều Nguyệt Vy quan tâm lúc này không phải là bức hình đó.
Không phải.
Lúc này đây, sau lưng truyền đến tiếng động sột soạt nghe như trở mình lật chăng.
Sống lưng Nguyệt Vy lạnh toát, cô theo bản năng quay người lại.
Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng người đàn ông đang ngồi dậy, hoảng loạn đến mức kêu không ra tiếng.
Hải Thiên từ trên giường bước xuống, mắt lộ ra hung quang, bật ra một nụ cười khẽ, như là ác ma đến từ địa ngục.
Nguyệt Vy run rẩy quay người, cô luống cuống chạy đến cánh cửa, cơn đau trên người khiến Nguyệt Vy muốn ngất xỉu, nhưng cô chẳng quan tâm nữa rồi.
So với đau, người đàn ông phía sau còn đáng sợ hơn gấp trăm ngàn lần.
"Tít tít"
Cánh cửa phát ra tiếng kêu mở khóa, Nguyệt Vy mừng rỡ như điên, cô cuống quýt lao ra cửa, chỉ là vừa chạy ra khỏi phòng một bước chân, tóc sau đầu lập tức bị tóm lại.
Da đầu đau như bị rách ra, cô ngã vật ra giữa sàn.
Lúc này, Hải Thiên đã bật đèn, căn phòng sáng trưng soi rõ sự khủng hoảng điên cuồng của Nguyệt Vy.
Cô nằm lê lết giữa sàn, áo sơ mi rộng cổ để lộ xương quai xanh trắng muốt, đôi chân mảnh dẻ mịn màng đối lập với nền gỗ màu nâu đen, dáng vẻ yếu ớt run rẩy như cánh hoa ướt mưa bị người ta chà đạp.
Hải Thiên từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt chim ưng nheo lại, đáy mắt dâng đầy giận dữ đáng sợ, cuồn cuộn từng cơn sóng ngầm.
"Nguyệt Vy, em vẫn không biết sợ là gì có đúng không?"
Hắn hỏi rất bình tĩnh rất nhẹ nhàng nhưng ẩn nấp dưới sự nhẹ nhàng bình tĩnh đó là cơn giận kinh người đang sục sôi, trào dâng mãnh liệt như sóng dữ mang sức sống của một kẻ cắn nuốt.
Nguyệt Vy từ trên sàn bò dậy, cô ngước mắt nhìn hắn, đôi mắt chất đầy tuyệt vọng thê lương, nước mắt từ trong con ngươi chiếu ra in sâu bóng dáng của người đàn ông đối diện.
Cô bật ra tiếng thều thào tuyệt vọng: "Hải Thiên, tôi xin anh, cầu xin anh thả tôi.Xin anh.Tôi mệt mỏi quá, tôi không muốn tiếp tục nữa, xin anh, xin anh thả tôi"
Nguyệt Vy tha thiết nhìn hắn, cô nói không ra hơi, nhưng ánh mắt tuyệt vọng đau khổ đã nói lên tất thảy những bất lực bị thương của cô rồi.
Bây giờ chỉ thiếu nước quỳ lạy Hải Thiên nữa thôi.
Cô mệt mỏi quá rồi, quá sức chịu đựng rồi.
Nhưng Hải Thiên dường như không cảm nhận được hoặc có thể cảm nhận được nhưng chẳng mảy may quan tâm.
Hắn khuya gối ngồi ngay trước mặt cô, ngón tay kéo cảm cô lên buộc cô ngẩng đầu nhìn hắn: "Thả em?"
Hắn cười đến ác liệt: "Thả em thì lấy ai sinh con cho tôi?"
Nguyệt Vy khóc giàn giụa, cô hớt hải nói: "Không, không, tôi không sinh được.Anh cũng biết tôi khó mang thai mà.Hơn nữa...hơn nữa, anh cũng có Mỹ Nhi rồi, cô ấy sẽ sinh con cho anh.Tôi không thể, Hải Thiên, anh suy nghĩ lại đi có được không?"
Thấy hản cứ im lặng nhìn mình mà không nói gì, cô nuốt nước miếng nói tiếp, giọng nói vẫn còn lắp bắp run rẩy chữ được chữ không: "Không nhất thiết phải đến mức này? Chúng ta có thể...có thể vẫn làm bạn được.Tôi cũng sẽ nhớ đến anh, xem anh như bạn.Hoặc kết nghĩa anh em, tôi sẽ xem anh như anh trai cũng được.Tôi sẽ..."
Hải Thiên đột nhiên bóp chặt cằm cô, khớp hàm căng cứng như sä gãy, Nguyệt Vy đến cơ hội kêu lên cũng không có, chỉ có thể ú ớ nói không nên câu.
"Mặc kệ em xem anh là gì đó quyên của em.Anh cũng quản.Đừng nói mấy lời nhảm nhí này nữa, anh không muốn nghe? Em hiểu không?"
Dứt lời, hẳn kéo Nguyệt Vy lên giường, ôm chặt cô vào lòng, chặt đến mức làm cô ngạt thở, hắn vùi mặt vào tóc cô, bàn tay dời xuống lớp áo sơ mi, xoa nhẹ bắp đùi trơn mịn: "Lần này anh tha.Lần sau còn dám chạy nữa thì chân này của em cũng không cần"
Đêm đó, Nguyệt Vy khóc mê mang đến sốt.
Cả người mềm nhũn không chút sức lực.
Thế nhưng sáng ra, Hải Thiên lau người cho cô xong, cũng không để cô nằm yên.
Trong sáng hôm đó, đưa cô lên ô tô đi thẳng về thành phố.
Nguyệt Vy rơi vào trạng thái hôn mê, cô mệt mỏi không chút sinh khí.
Hơn mấy tiếng đồng hồ ngồi xe càng khiến cô suy SỤP.
Về đến thành phố, thời tiết đột ngột thay đổi tình trạng ngày càng xấu đi.
Hải Thiên vội vã mời bác sĩ đến biệt thự khám bệnh cho cô.
Sau khi kê đơn thuốc, bác sĩ không kìm được mà nói: "Cơ thể cô ấy là quá suy nhược mới thành ra như vậy.
Chuyện này một phần là do thể trạng yếu, một phần là do đề kháng không tốt nhưng phần lớn là cũng vì..."
Nói đến đây, bác sĩ lại nghẹn lời.
Hải Thiên nhíu mày: "Phần lớn là gì?"
Là chuyện gì lại khó nói như vậy? "Ý tôi là...
cậu nên biết tiết chế một chút.
Chuyện đó nếu diễn ra quá nhiều cũng không tốt.
Điều này nếu không biết điều tiết sẽ ảnh hưởng đến cả tâm lí lẫn sinh lí.
Cậu hiểu ý tôi nói chứ?"
Hải Thiên âm âm nhu nhu bật ra một từ: "Hiếu "
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!