Nguyệt Vy đang chải lại mái tóc, cũng không nhìn màn hình cứ thế cầm lên bắt máy, trong lòng thì đoán có lẽ là Thiệu Nam đã đến đón nên vội vàng đáp rằng: "Anh chờ một chút tôi sắp xong rồi.Tôi xuống ngay đây"
Bất chợt nhớ đến lời mẹ dặn hồi nãy, bảo rằng một lát nữa Thiệu Nam có đến thì nhắn vào nhà đem thứ gì đó về cho dì Hai nên cô nói luôn: "À, đúng rồi.Chuyện đó, anh có muốn vào nhà ngồi một chút không? Mẹ tôi nói có chút đồ muốn đưa cho mẹ anh.Anh vào lấy rồi mang về rồi chúng ta đi ăn tôi sau có được không?"
Lúc này, cô đã trang điểm xong, đứng lên lấy túi xách thế nhưng đầu dây bên kia không truyền đến bất kì âm thanh nào ngoại trừ tiếng thở phập phồng dồn dập.
Nguyệt Vy kẹp điện thoại áp điện thoại sát tai, vai hơi nhô lên, tay đang bận mang giày nên cũng không tiện cầm máy, thấy Thiệu Nam không có phản ứng gì thì có chút thắc mắc: "Alo, anh Nam anh nghe rõ không?"
Và rồi, một giây sau đó, đầu dây bên kia lập tức truyền đến một tiếng cười âm lãnh, thanh âm bật ra vỏn vẹn một từ nhưng đủ để Nguyệt Vy đứng sững người.
"Rõ."
Thanh âm trầm thấp pha lẫn chút ý cười giễu cợt: "Rất rõ."
Tựa như cầm một xô nước đá dội vào người, Nguyệt Vy run lẩy bẩy, giật mình đến mức điện thoại rơi xuống sàn nhà.
Trái tim Nguyệt Vy trật một nhịp, cảm giác như bên trong linh hồn đánh mạnh vào.
Điện thoại rơi xuống sàn, Nguyệt Vy đứng dựa lưng vào tường, mặt mày tái xanh không còn một giọt máu.
Cô nhìn chiếc điện thoại bây giờ không khác nào đang nhìn ác quỷ, hô hấp khó khăn, Nguyệt Vy đưa tay lên ngực, thoi thóp như cá mắc cạn.
Bốn bê không gian yên lặng, điện thoại giữa sàn nhà vẫn chưa mất kết nối, màn hình hiển thị 6 giây.
Giọng nói trầm thấp rét lạnh của Hải Thiên lọt vào tai cô: "Nguyệt Vy, em nghĩ em trốn được anh à?"
Hải Thiên cười lạnh: "Em càng lúc càng to gan rồi.
Mới mấy ngày đã tìm được người đàn ông khác rồi sao? Giỏi lắm.
Rất giỏi"
Dù không nhìn thấy vẻ mặt của Hải Thiên bây giờ nhưng qua giọng nói như bật ra từ kẽ răng của hắn cũng đoán được thái độ của hắn lúc này như thế nào? Dường như có thể nhìn thấy được đáy mắt âm u giăng đầy tơ máu đỏ của hẳn, dường như có thể cảm nhận được khí lạnh bức người tản ra từ người đàn ông đó, nặng nề u ám đẫm mùi chết chóc.
Hơi thở càng lúc càng yếu ới.
Không...
Không...
Có thế nào cô cũng không muốn quay về cuộc sống trước kia nữa, cô không muốn dây dưa đến Hải Thiên nữa.
Không thể, không thể, tuyệt đối không thể.
Có sợ đến mức nào cũng không được lùi bước.
Nguyệt Vy khẩn trương lắc lắc đầu, sau một phút trấn tĩnh, cô vội nhặt điện thoại lên, ngón tay run lẩy bẩy nhấn nút tắt không thương tiếc.
Nhưng vừa tắt điện thoại lại tiếp tục reo lên, Nguyệt Vy giật bản mình, máu huyết trên mặt trút nhanh không còn một giọt.
Cứ như thể nghe thấy thanh âm triệu hồi của ma quỷ, hoảng sợ đến tái xanh mặt mày.
Cô khẩn trương ngắt kết nối, sau đó nhanh chóng đưa dãy số kia vào danh sách đen.
Rõ ràng chỉ một vài động tác cỏn cỏn chưa tròn mười giây đã làm xong nhưng lại trút hết sức lực sinh khí của cô.
Nguyệt Vy ngồi xuống sàn, cả người thẫn thờ như mất hồn, viên mắt từ từ nóng lên, trước mắt nhòe đi trong màn nước mắt.
Nhưng đúng lúc này, chuông cửa reo lên.
Toàn thân Nguyệt Vy lập tức chấn động, lạnh lẽo tập kích sống lưng, cô lặng lẽ siết chặt điện thoại, mồ hôi trên trán lăn dài xuống má.
Mẹ cô đang ở bên ngoài, cô nghe thấy tiếng bước chân của bà vội vã hấp tấp, Nguyệt Vy muốn đứng lên chạy thật nhanh ra cản mẹ.
Thế nhưng đã không kịp nữa rồi.
Phút giây đó khi nghe thấy câu nói của mẹ: "Nguyệt Vy, ra xem thử có ai đến tìm con này?"
cô hoảng sợ đến mức hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Một trận ớn lạnh dâng từ bàn chân đi lên, cô run cầm cập vừa định chốt khóa cửa phòng lại thì chợt nghe thấy giọng nói ôn hòa êm tai vang lên: "Dạ Nguyệt Vy đâu rồi hả bác?"
Tựa như trút được tảng đá đang đè nặng lên người, cô thở phào một hơi, linh hồn nhẹ nhõm.
Mừng đến mức nước mắt tuôn rơi.
Là Thiệu Nam không phải là Hải Thiên.
Không phải là người đàn ông đáng sợ đó.
Không phải.
Cô vội vã lau nước mắt, tới trước gương nhìn ngắm bản thân mình một lần nữa, chợt nhận ra gương mặt cô bây giờ còn trắng hơn cả đánh phấn, mồ hôi trên trán túa đầy ra.
Đôi mắt lưu ly vẫn chất đầy run sợ hốt hoảng.
Khỏi phải nói Hải Thiên đã ám ảnh cô đến mức nào, cô chưa từng sợ ai đến vậy.
Hải Thiên cứ như ác ma cố chấp bám lấy cô không buông tha? Nếu như thời gian có thể quay trở lại, cô sẽ , trốn Hải Thiên thực sự, chạy thật xa trước khi hắn nảy sinh tình cảm u ám đáng sợ đó.
Nội tâm Hải Thiên rất vặn vẹo, cô không biết với người khác thế nào thế nhưng với cô Hải Thiên thực sự rất tàn bạo.
Hắn luôn ép buộc cô, luôn muốn giam hãm cô bên người, lúc nổi giận đã đáng sợ, lúc không giận cũng đáng sợ.
Cả người tản ra sự âm u, mang sức sống của kẻ cắn nuốt.
Sự chiếm hữu ngang tàn của Hải Thiên khiến Nguyệt Vy vừa Sợ vừa muốn tránh xa.
Trong mối quan hệ với hẳn, cô chưa từng nắm quyền chủ động, chưa từng có quyền nói, bất kể cô phản kháng thế nào, chống đối ra sao đều không thoát được hắn.
Hải Thiên đã có vợ nhưng vẫn muốn kéo cô vào vòng lặp địa ngục đầy tội lỗi đó.
Cô không muốn, không muốn sống một cuộc sống thêm một ngày nào nữa.
Thế nhưng phải chăng cứ không muốn là sẽ thoát được? Tối đó, mặc dù tâm trạng bất an nhưng sau khi ra ngoài ăn tối của Thiệu Nam cô đã bớt đi lo lắng phần nào.
Thiệu Nam rất tinh tế lại ấm áp, anh tạo cho cô một cảm giác rung động ấm áp chưa từng có, vừa là bạn vừa là anh trai lại hoàn hảo như một người bạn trai dịu dàng ôn nhu.
Nguyệt Vy nghĩ nếu có thể tính đến chuyện lâu dài vớ Thiệu Nam cũng rất tốt.
Cô cần một bến đỗ an toàn, thực sự đã đến lúc cần một bến đỗ an toàn.
Tối đó, sau khi dùng bữa tối, Thiệu Nam và cô đi dạo phố.
Đến khi quay về nhà đã hơn 9 giờ đêm.
Có thể nói rằng họ đã có một buổi tối hẹn hò rất tình và lãng mạng.
Xe ô tô dừng trước cổng nhà Nguyệt Vy, Thiệu Nam bước xuống, vòng qua mui xe mở cửa cho cô.
Nguyệt Vy bước xuống.
Đêm đã khuya, con phố bắt đầu vắng vẻ.
Dưới ánh đèn mờ có đôi nam nữ đang đứng bên nhau, người đàn ông mỉm cười nhìn khuôn mặt thẹn thùng của cô gái: "Muộn rồi.
Em vào nhà nghỉ sớm nha"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!