Cô chịu không nổi, nước mắt ào ạt tuôn ra như hạt châu đứt gãy, lã chã không ngớt, cô khóc đến ho ra, nấc lên từng tiếng mãi không dứt.
Mặt mũi tèm nhem, đỏ ửng cả lên.
Thấy cô nấc mãi không thôi, còn liên tục ho đến bạc mạng, Hải Thiên vội vã đỡ cô dậy, khẩn trương vuốt vuốt sau lưng cô.
Cảm nhận sự đụng chạm từ tay Hải Thiên, trong lòng cô nảy sinh sự chán ghét tột cùng, bài xích hất tay hắn ra.
Thế nhưng chút sức lực yếu ớt của cô đâu làm gì, thấy cô vẫy vùng kịch liệt hắn càng ra sức ôm cô vào lòng, hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ, động tác dịu dàng vô cùng, hắn vuốt nhẹ sau tóc cô, ân cần mà nói: "Nghe lời, không khóc nữa, ngoan nào.
Nín"
Cô nấc lên từng tiếng, uất ức mà nói: "Anh nói...
không giữ lời, anh đã nói buông tha tôi rồi.
Tại sao còn tìm tôi.
Như thế...
hức...
còn...
còn chưa đủ hay sao?"
Thế nào gọi là đủ? Hắn cười nhạt, hiểm khi không nổi giận, cứ ôm cô dỗ dành như vậy một hồi đợi đến lúc Nguyệt Vy nín hắn mới bế cô vào phòng tắm.
Sau khi giúp cô đánh răng rửa mặt xong, hẳn lấy lược bắt đầu chải tóc cho cô.
Hải Thiên rất cao, hắn đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng di chuyển chiếc lược đều đặn trên tóc cô, ánh mắt đặc biệt dịu dàng không giấu được sự cưng chiều vô hạn.
Cô chỉ đứng đến ngang ngực hắn, Hải Thiên đứng sát ngay sau lưng cô, hắn rất cao lại cường trán hoàn toàn đối lập với vóc dáng nhỏ của cô.
Mỗi lần bị Hải Thiên ức hiếp, cô đều không thể phản kháng cũng không thể chống lại được hắn, chỉ có thể cam chịu, đến lúc tàn cuộc thì sức cùng lực kiệt.
Hắn thì thỏa mãn hưng phấn dị thường, còn cô bị ăn đến xương cũng không còn, đến thở thôi cũng khó khăn.
Trong phòng tắm, yên ắng đến lạ kì, hai người một trước một sau, im lặng không nói một lời, chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.
Nguyệt Vy nhìn mình trong gương, chỉ một đêm nhưng thân xác đã tàn tạ đến mức này.
Khóe môi rướm máu, mặt mày nhợt nhạt, đôi mắt đong đầy lệ, mái tóc cũng rối tung rối mù lên, trông chẳng khác nào bà điên.
Hải Thiên tém gọn tóc cô lại sau gáy, chải xong còn vuốt vuốt nhẹ, môi hẳn dán xuống, đặt một nụ hôn lên tóc cô, cái hôn đầy nâng niu trân trọng.
Cô chẳng buồn phản kháng, mà nói đúng hơn, phản kháng cũng không được gì.
Cô bây giờ, chỉ đơn giản là đứng thôi cũng không vững nói gì đến phản kháng.
Hải Thiên chải tóc cho Nguyệt Vy xong thì bế cô ra khỏi phòng tắm.
Trên người cô lúc này chỉ mặc duy nhất một chiếc sơ mi trắng, thân áo dài đến đầu gối, vai áo lệch sang một bên để lộ xương quai xanh quyến rũ.
Dáng vẻ yếu ớt như đóa hoa ướt sương, mềm mại kiều diễm.
Cô nằm yên giữa giường, mắt yên tĩnh nhìn lên trần nhà, mơ hồ vô vọng.
Hải Thiên lướt mắt nhìn khắp người cô một lượt, đâu đâu cũng hiện rõ dã vết hoan ái.
Hải Thiên xoa nhẹ đầu cô một cái, dịu dàng nói: "Còn đau lắm không?"
Cô không trả lời, giống như người câm điếc, không nghe không nói được lời nào.
Chỉ có ánh mất là thân thờ vô định, chênh vênh không bến đô.
Nguyệt Vy im lặng, hắn cũng không tức giận.
"Để anh xem thử?"
Hắn buông nhẹ một cấu, dứt lời cũng không đợi Nguyệt Vy đồng ý đã tự tiện vén áo lên, tách chân cô ra.
Nguyệt Vy khép chặt mi mắt, môi hồng hé ra, đã cố kìm nén nhưng vẫn không chịu đựng được mà bật ra vài tiếng nấc nghẹn.
Xấu hổ, nhục nhã đan xen nước mắt đã dâng đầy trên mi.
Hai chân Nguyệt Vy bị gập lại, cánh hoa sưng đỏ đối diện hoàn toàn với tâm mắt nóng rực của hản.
Cô nhíu chặt chân mày, hai tay nắm chặt ga giường, từng chút siết chặt, nỗi căm hận trào dâng trong ngực khiến cô ngột ngạt vô cùng.
Hải Thiên nhìn chuyên chú vào nơi đó, cánh hoa sưng đỏ rướm máu, nhìn rất mê người.
Nguyệt Vy khóc thút thít, bật ra từng tiếc nấc nghẹn, cô đã cố gắng hết sức có thể, rất muốn xem như không có chuyện gì ra, nhìn một chút là xong, thế nhưng đến khi Hải Thiên lấy ra hộp thuốc mỡ ở ngăn tủ đầu giường, cô nhịn không được mà kêu lên: "Đừng....
Nguyệt Vy co người, cô túm chặt mép áo, van xin nhìn Hải Thiên: "Đừng, tôi tự bôi, tôi tự bôi, không cần anh, không...
không cần"
Nếu không phải bây giờ cả người cô đang ê ẩm, thì có lẽ cô đã chạy từ lâu.
Thế nhưng bây giờ, một chút sức lực cũng không có nói gì đến chuyện bỏ trốn.
Người đàn ông cầm lọ thuốc mỡ màu xanh từng bước tiến về phía cô, nửa người hắn để trần cơ bắp tráng kiện hiện rõ ngay trước mắt, đôi mắt Hải Thiên đen bóng sáng rực tràn đầy sinh khí.
"Ngoan, lại đây, anh chỉ là muốn thoa thuốc cho em"
Hản ngôi bên mép giường, trâm mặc nhìn cô.
Nguyệt Vy đã lùi sát về thành giường, hai tay túm chặt áo, lắc đầu van nài: "Tôi tự bôi, van cầu anh, để tôi tự làm.
Tôi tự làm được"
"Nghe lời"
Hắn nhàn nhạt vứt ra hai từ, lạnh lẽo đầy ý tứ ra lệnh không cho phép từ chối.
Nghĩ đến cảnh tượng sắp diễn ra, Nguyệt Vy càng khiếp sợ hơn, cô cuống quýt túm chặt chăn, khẩn trương che kín người, run rẩy mà nói: "Tôi....
Tôi không đau.
Không đau, Không...
không cân bôi"
Hải Thiên làm sao không biết được ý đồ của cô, nhàn nhạt nở một nụ cười: "Không đau?"
Ánh mắt hắn âm trầm quỷ dị, chuyên chú dán chặt lên người cô.
Nguyệt Vy bị ánh nhìn rét buốt của hắn làm cho khiếp đảm.
Một giây sau đó, Hải Thiên đứng lên, đi thẳng đến đầu giường, Nguyệt Vy còn chưa kịp trốn đã bị Hải Thiên tóm lại, hắn ấn sát vai cô vào thành giường, cười nói: "Em không đau đúng không? Vậy chúng ta làm tiếp một lần? Có được không?"
Cô uất ức nhìn Hải Thiên.
Chóp mũi đỏ hồng thút thít.
Cô muốn nói gì đó nhưng chẳng thể thốt lên lời.
môi cứ nhấp nhấp mở ra rồi khép lại, như là uất ức lắm.
Cô thực sự không hiểu, từ bao giờ Hải Thiên lại trở nên tàn bạo một cách đáng sợ như vậy? Một lát sau đó, trong phòng ngủ liên tục truyền đến tiếng khóc nhỏ, thút thít mang theo uất ức khó chịu.
Nguyệt Vy nằm trên giường, hai chân buộc tách rộng, cô nhắm chặt mi mắt chẳng dám nhìn cảnh tượng lúc này.
Thế nhưng vì nhắm mắt, mọi giác quan trên người cô đều trở nên nhạy bén.
Cô cảm nhận rõ ràng hơi thở nóng rực của hắn phun nhẹ lên cánh hoa, ngón tay hắn lành lạnh chạm nhẹ lên vách thịt non mềm, mơn trớn nhẹ nhàng tỉ mỉ.
Cô khóc thút thít theo từng động tác của hẳn, tự nhủ một chút là xong, một chút là xong.
Thế nhưng đến lúc cô nghe thấy tiếng nắp thuốc vặn chặt lại vẫn chưa thấy ngón tay hắn rời đi.
Thậm chị, vài giây sau đó cô cảm nhận được ngón tay hẳn đang cố ý thăm dò, men theo con đường huyền bí đi vào trong, cô không chịu nổi mà hét lên: "Đi ra, đi ra...đi ra....đi ra ngoài."
Lúc này.
Hải Thiên đã cúi xuống, một lát sau đó, Nguyệt Vy vùng vẫy như điên, cô cựa quậy, giãy dụa đến mức eo hông đều nâng lên, trên mặt viết đầy uất ức, căm phẫn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!