Lúc hẳn tiến vào, cô vẫn còn rất khô khốc, không biết hẳn có dễ chịu không nhưng Nguyệt Vy ngoài đau đớn ra chẳng có bất kì cảm giác gì.
Hơi thở đàn ông dồn dập bên tai, gương mặt Hải Thiên cách cô rất gần, vẻ mặt hắn bây giờ rất dữ tợn, vừa hung ác vừa ngang tàn, tĩnh mạch nổi đầy trên thái dương, giật giật rất sinh động.
Cô căn đến rách môi, kìm nén cơn đau khổ sở này, quản quại vặn vẹo dưới thân hắn chẳng nói được lời nào, đến cả hô hấp thôi cũng khó khăn.
Đã lâu chưa từng hoan ái, nơi nào đó càng căng chặt, khít khoa bao bọc lấy hắn, chỉ mới tiến vào một nửa nhưng Hải Thiên đã bị cảm giác chặt chẽ làm cho mê muội, hắn gầm lên một tiếng, nhấp hông giữ chặt eo cô một đường tiến thẳng vào.
Dứt khoát không chút lưu tình.
Cô đau đến mức thét chói tai, ngửa đầu, thống khổ nhìn lên trần nhà, nghẹn ngào rơi nước mắt.
"Tôi hận anh"
"Tôi yêu em"
Hai câu nói cùng lúc vang lên, hai thanh âm hòa quyện giao thoa làm một.
Đối lập nhưng dung hòa, bên mạnh mẽ bên yếu ớt.
Một đêm đó, Hải Thiên không buông tha cô một phút nào, ban đầu Nguyệt Vy còn câu xin tha thứ, cô nói rất đau, cô nói khó chịu nhưng Hải Thiên giống như không nghe thấy hoặc có thể nghe thấy nhưng chẳng chịu để tâm, sau mấy lần tốn công vô ích, cổ họng khàn đi, cô chẳng còn hơi sức mà van xin, học cách chấp nhận trong nghẹn ngào.
Cô trốn không thoát, tránh không được chỉ có thể nương theo động tác của anh thuần phục, mỗi lần tiến vào đều khiến cô đau đến run rấy, hắn như muốn nghiền nát cô, chiếm đoạt cô không chút lưu tình.
Động tác của Hải Thiên rất mạnh bạo, đưa đẩy đến tận cùng, đau đớn rồi lại nén nhịn, liên tiếp lặp lại như thế, cơ thể Nguyệt Vy theo bản năng rụt ngay về thành giường, Hải Thiên thấy thế càng kéo cô lại, vây giữa giường, tiếp tục hành động.
Cô choáng váng, mấy lần muốn ngất đi cho xong, nhưng dưới sự dày vò của Hải Thiên, chẳng hiểu sao cô lại cực kì tỉnh táo, tỉnh táo đến lạ kì, mọi đau đớn trên người đều cảm nhận rõ ràng đến từng tế bào.
Hải Thiên vẫn rong ruổi trên cơ thể cô, cứ như không biết thế nào là đủ, cô đã mệt đến sức cùng lực kiệt, khô khốc đến khó chịu nhưng Hải Thiên vẫn không dừng lại.
Lần hoan ái này lâu nhất từ trước đến nay, cô cảm nhận được hắn như đang trừng phạt cô, đang phát tiết, đang giải tỏa sự kìm nén bấy lâu.
Đến cuối cùng, thứ hẳn yêu chỉ là cơ thể cô mà thôi.
Chỉ thế thôi.
Nước mắt cô lặng lẽ rơi xuống, cô khép chặt mi mắt không muốn nhìn thấy gương mặt người đàn ông đang luật động trên cơ thể cô.
Nhưng Hải Thiên nào cho phép, thanh âm lạnh lẽo bật ra từ kẽ răng: "Mở mắt ra."
Cô nghiêng mặt tránh đi, hắn quay cảm cô trở về, giọng nói đanh lại: "Mở ra"
Đã đến mức này, cô biết chống cự cũng vô ích, chỉ càng chuốc thêm hậu quả nặng nề.
Mi mắt ướt nhẹp mở ra, trong con người viết đầy căm hận.
Hải Thiên cũng nhìn cô chăm chú, ánh nhìn rất ác liệt, động tác dưới thân càng hung hãn.
Nguyệt Vy nhịn không được mà kêu lên, thân thể run lẩy bẩy, thế nhưng kiên quyết cắn chặt môi lì lợm không kêu một lời.
Bộ dạng chịu đựng nén nhịn càng khiến hắn càng tức giận hơn.
Bên ngoài vẫn không ngớt mưa, Nguyệt Vy trơ mắt nhìn rèm cửa tung bay, trong mắt là mảng mơ hồ thẫn thờ, cứ như mất hết hôn phách.
Đêm nay...
Một đêm thật dài...
Dài đến vô tận.
Cô chẳng biết qua bao lâu, đến khi bên ngoài trời hết mưa, im nắng trở lại, Hải Thiên vẫn chưa chịu buông tha cô.
Hắn ra sức điên cuồng, rồi lại nghỉ ngơi một chút rồi lại điên cuồng trở lại.
Cô ước mình sẽ ngất đi, nhưng cả quá trình đó, không một giây nào cô không tỉnh táo.
Càng tỉnh táo bao nhiêu càng đau khổ bấy nhiêu? "& Sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời như được gột rửa thay một lớp áo mới, xanh trong đẹp đẽ.
Ánh nắng nhàn nhạt ôm lấy ngôi biệt thự màu trắng.
Đâu đó vang lên tiếng chim muông hót chào ngày mới, mọi thứ lại bắt đầu với một sự tươi mới đầy sức sống.
Dù hôm qua, bão tố thế nào, hôm nay trời vẫn trong xanh.
Sau tất cả mọi thứ vẫn tiếp tục, thế giới chẳng vì nỗi đau của ai mà dừng lại, trái đất vẫn quay, và vạn vật vẫn vận động theo cách riêng của nó dẫu cho bạn có đau đớn đến tan nát cõi lòng.
Nguyệt Vy tỉnh dậy lúc 10 giờ trưa, ánh nắng bên ngoài đã chói chang, rèm cửa được ai đó kéo ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào len lỏi đến mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Trong phòng tắm không ngừng truyên đến tiếng nước chảy.
Tối qua, Hải Thiên đòi hỏi cô quá độ, đến mức bây giờ đến hơi sức gượng dậy cũng không có.
Cô mệt mỏi đến mức hô hấp thôi cũng khó khăn.
Không biết đêm qua, cô đã khóc nhiều như thế nào, đến bây giờ trên vỏ gối vẫn còn ướt mem.
Khuôn mặt Nguyệt Vy vốn trắng sáng bây giờ đã tái nhợt không còn chút huyết sắc, sắc môi nhợt nhạt, khóe môi điểm xuyết dấu vết ái muội đỏ chói.
Chăn bông che ngang ngực, trên xương quai xanh lúc này đầy rẫy những dấu hôn, còn thấp thoáng vài vết cắn.
Chỉ nhìn thôi đã khiến người ta đau lòng.
Nguyệt Vy phải đau đến mức nào cơ chứ? Cô khóc, cô van xin nhưng đổi lại đó chỉ là hành động hung hãn hơn của Hải Thiên.
Nguyệt Vy không hề biết rằng, sự phản kháng của mình không có tác dụng gì ngoài việc châm ngòi cho lửa giận cho hản.
Sự thật là, một khi Hải Thiên đã điên cuồng, không một ai có thể ngăn cản hắn trừ khi tự bản thân hắn dừng lại.
Khoảng mười phút sau đó, cửa phòng tắm mở ra, thân ảnh thon dài bước tới.
Khăn tắm trằng tinh quấn quanh eo hắn, cơ bụng rắn chắc nổi rõ từng múi cơ, vài giọt nước trong veo lăn dài xuống, len lỏi qua từng múi cơ rắn chắc rồi mất hút dưới khăn tắm.
Hải Thiên đã nhìn thấy Nguyệt Vy tỉnh giấc, hẳn từng bước lại gần, rất gần.
Mùi hương bạc hà xâm lấn lấy không khí, cô vô thức nhíu mày, có chút bài xích trước sự gần gũi của hương thơm trên người Hải Thiên.
Trên người hắn luôn có hương thơm này, có thể là mùi sữa tắm cũng có thể là mùi hương đặc trưng riêng của hắn nhưng vô luận thế nào cô đều cảm thấy khó chịu.
Đến tận giờ phút này, trên người cô, mùi hương của Hải Thiên vẫn chưa chịu tan đi, cô khó chịu đến mức muốn đi tắm ngay nhưng bây giờ xuống giường thôi cũng khó khăn.
Nghĩ đến đây, cảm giác ủy khuất lại trào dâng, Hải Thiên vừa ngồi xuống bên mép giường đã nghe Nguyệt Vy nấc lên một tiếng, cô ấm ức nắm chặt chăn, mi mắt nhắm nghiền mặt kệ cho nước mắt không ngừng rơi ra.
Hải Thiên làm như không thấy, hắn dịu dàng vuốt ve mái tóc cô, thấp giọng dịu dàng: "Muốn ăn gì nào?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!