Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Hải Thiên giống như không nghe thấy những lời cô nói, xe dừng ở trước cổng biệt thự, cánh cổng tự động mở ra.

Tiếng khóc của cô gái trong xe ngày càng lớn.

Ánh mắt Hải Thiên nhiễm ý lạnh, ngón tay thon dài đẩy nhẹ vô lăng sang phải, cả người Nguyệt Vy nghiêng hẳn sang một bên ngã ngồi xuống ghế.

Đầu va mạnh vào cửa xe, cô đau đến A lên một tiếng.

Hải Thiên bước xuống xe, thân ảnh thon dài đứng dưới ánh đèn càng toát lên phong thái uy nghiêm ngạo nghễ.

Xung quanh có một vài vệ sĩ đang canh chừng nghiêm ngặt, hẳn ngoäc tay một cái, một người bước lên, chìa khóa bay lên không trung vẽ cong một đường vòng cung, người vệ sĩ nhanh chóng cầm lấy, kính cẩn cúi đầu chờ lệnh.

Hải Thiên vòng qua mui xe, thẳng đến ghế sau của ô tô, cửa mở, bên trong lập tức truyền đến tiếng kêu khóc nức nở của cô gái nhỏ.

Mấy người vệ sĩ xung quan biết điều cúi mặt, xem như không nghe không thấy, mắt đui tai điếc.

Hải Thiên kéo cô xuống xe, trong mắt lóe lên tia tàn nhẫn Nguyệt Vy nước mắt giàn dụa nhìn hản: "Anh để tôi về, như thế này gọi là bắt cóc, là phạm tội"

Cô níu chặt cửa xe, cương quyết không chịu đi theo Hải Thiên.

"Anh để tôi về....tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.Hải Thiên...anh đã nói sẽ buông tha cho tôi rồi.Không thể tiếp tục bắt ép tôi.Nếu anh dám làm càn...tôi...tôi sẽ kiện anh."

Hải Thiên nhẹ nhàng cười giễu cợt: "Ừ, tùy em"

Muốn kiện thì cứ kiện.

Hắn chẳng cần gì nữa rồi.

Dứt lời, hắn định kéo Nguyệt Vy đứng lên, cô lại kiên quyết ngồi thụp xuống, bàn tay nhỏ bé níu lấy tay cầm cửa xe, kiên quyết không thả ra.

Đầu ngón tay run rẩy, trắng bệch đến dọa người, cô ngước mắt nhìn ngôi biệt thự trước mặt rồi lại nhìn Hải Thiên, trong phút chốc cô như trở về những ngày tháng nào đó bị Hải Thiên giam giữ mấy tháng trời trong phòng, cách li hoàn toàn với cuộc sống xung quanh.

Lạnh lẽo tập kích sống lưng, đè nén sự sợ hãi tột độ trong lòng, cô ngước đôi mắt ngập nước nhìn hắn: "Xin anh mà, Hải Thiên, đừng như vậy nữa.

Anh đã nói sẽ buông tha tôi rồi mà.

Anh đã nói rồi mà.

Tại sao lại không chịu giữ lời, Mỹ Nhi...

vợ anh, nếu cô ấy biết chuyện sẽ vô cùng đau khổ.

Anh để tôi về, tôi sẽ không nói với ai, sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra"

Thực tế là, Hải Thiên đã làm đến mức này căn bản chẳng quan tâm đến mấy lời cô nói, Mỹ Nhi ư, vợ sao, kiện tụng à...

Hắn cười nhạt, dịu giọng dỗ dành: "Vy ngoan, đừng chọc anh giận thêm nữa.Đứng lên!"

Cô lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt đua nhau rơi xuống: "Không muốn.Không muốn.Anh để tôi về."

Cô càng ra sức bám chặt vào cửa xe, lúc này kiên nhẫn của ai kia cũng đã mất sạch.

Hắn hít sâu một hơi, búng nhẹ ngón tay một cái.

Tên vệ sĩ đang cầm chìa khóa hiếu ngay, lập tức mở cửa xe bước vào ghế lái.

Lưỡng lự một chút rồi khởi động nhưng vẫn chưa dám lái đi.

Nguyệt Vy vẫn kiên quyết nắm chặt cửa xe.

Hải Thiên cười nhạt: "Lần cuối tôi hỏi em.

Có đứng lên không?"

Nguyệt Vy vừa định nói gì đó thì Hải Thiên đã mất kiên nhân cắt ngang, thanh âm bật ra từ cổ họng mang theo sự rét lạnh kinh người: "Lái."

Duy nhất một từ ngắn gọn xúc tích.

Lời vừa dứt, xe lập tức lái đi.

"Á; Cô hét lên một tiếng, tiếng động cơ gào rú nghe như vũ bảo bên tai.

Chỗ bám víu cuối cùng cũng không còn.

Cô ngã vật nằm ra giữa nền sân lạnh lẽo.

Đôi mắt thẫn thờ nhìn lên vầng trăng trong trẻo đang dần bị đám mây đen che khuất.

Nước mắt lặng lẽ rơi xuống, cô nhảm nghiền mi mắt, trên mặt không giấu được nỗi cô đơn tuyệt vọng.

Có ai đó bế cô lên, mùi hương bạc à khoan khoái xông vào mũi, cô càng khóc dữ hơn, lệ tuôn không ngừng, ấm ức dâng trào trong lồng ngực, cô không nhịn được nữa, òa khóc nức nở, hai năm tay liên tiếp đấm mạnh vào lồng ngực ai đó bật ra những lời oán trách căm phẫn: "Tại sao? Tại sao? Tại sao không chịu buông tha tôi.

Tại sao?"

Hải Thiên bế thẳng cô lên lầu, cả quá trình đó, Nguyệt Vy vẫn không ngừng khóc nháo oán trách.

Hải Thiên vẫn dửng dưng như không có chuyện gì.

Cánh cửa phòng ngủ vừa đóng lại, lập tức phát ra tiếng tít tít quen thuộc, quen thuộc đến mức ăn sâu vào tiềm thức.

Khóa vân tay...

Suốt một thời gian dài, cô bị giam hãm trong chính căn phòng này, ngày ngày nghe thấy âm thanh đóng mở của cửa phòng, mở ra rồi đóng lại.

Cảm giác sợ hãi xen lẫn tuyệt vọng xâm lấn lấy mọi tế bào.

"Bịch"

Hải Thiên vừa thả cô xuống giường, cô còn chưa kịp định hình, cơ thể cao lớn của hắn đã chồng lên.

Cô nhắm nghiền mi mắt, không muốn nhìn thấy gương mặt của người đàn ông này, thế nhưng dù như thế cô vẫn cảm nhận rõ mồn một hơi thở mạnh mẽ của hắn đang bức ép trên người cô.

Ánh mắt của hắn như con sói hoang nhìn một con mồi, thăm thú từng tấc da thịt trên người cô.

Trong cơn ngươi đen láy của hẳn chiếu ra gương mặt tái xanh của người con gái, sự kinh khiếp của cô viết đầy trên mặt.

Lông mày thanh tú nhíu lại, hàng mi cong run rẩy nhằm nghiền cố chấp trốn tránh, cánh môi anh đào không ngừng mở ra hút khí, nhấp nhấp không khí mỏng manh.

Hải Thiên biết giờ phút này, Nguyệt Vy đang rất sợ hãi.

Hắn nhìn khắp gương mặt thanh tú của cô, ngắm nghía một hồi rồi dừng lại ở vầng trán non mịn, rôi môi hắn dán xuống, một lần rồi lại một lần tựa như đang nâng niu bảo vật mà bị đánh mất tình cờ tìm lại được.

Bả vai Nguyệt Vy lập tức so lại, cô nghiêng mặt tránh đi, hai tay nhỏ yếu ớt đặt trước ngực hắn không ngừng đấy ra: "Xin anh mà.

Cầu xin anh, tôi khó chịu...

khó chịu"

Hắn chỉ vừa hôn thôi cả người cô ớn lạnh, giống như có ai đặt một tảng băng sau lưng, rét buốt run rẩy toàn thân.

Cô còn mơ hồ cảm thấy răng môi mình đang va vào nhau.

Mà Hải Thiên, hắn dường như chẳng cảm nhận được sự sợ hãi của người con gái trong lòng, ánh mắt càng lúc càng phát ra lửa nóng, hung hăng nhìn khắp gương mặt cô, hắn hôn lên mắt cô, lên má cô, lên mũi cô, những cái hôn vồ vập mang theo sự khẩn trương gấp gáp lại chật vật khổ sở.

Cô tránh phải tránh trái đều không trốn được sự tập kích của hẳn.

"Xin anh, đừng hôn nữa.."

Cô kêu lên, hai tay đánh mạnh lên ngực hắn: "Ưm....

Đừng mà..."

Tiếng thở dốc đàn ông ồ ô bên tai, đầu lưỡi còn cố tình trêu chọc trên làn da nhẵn mịn.

Lúc này, khi môi hắn chuẩn bị ngậm lấy cánh môi thơm mềm, cô lập tức lấy tay che miệng, sợ hãi lắc đầu.

Gương mặt trắng nõn bị hôn đến phiếm hồng, trên má cô còn ẩn hiện dấu răng mờ nhạt.

Cô lắc đầu nguây nguây, nước mắt tràn mi, trong con ngươi chiếu ra sự van xin cầu khẩn, Nhìn thấy hành động phản kháng của Nguyệt Vy, đôi mắt hắn càng thích thú si mê, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc cô: "Bảo bối, có biết anh nhớ em đến mức nào không, anh nhớ em sắp phát điên lên rồi"

Nhớ đến mức từng tế bào trên cơ thể đều gào thét tên cô, cô gái nhỏ nằm dưới thân hắn khiến hẳn không giữ nổi điên cuồng.

Đôi mắt sâu đen ánh lên tia âm trầm quỷ dị, Nguyệt Vy có cảm giác bản thân mình như trở thành miếng mồi ngon của Hải Thiên, hắn nhìn cô chòng chọc cứ như một nuốt luôn cô vào bụng.

Cô rất muốn bỏ chạy thế nhưng người đàn ông phía trên chèn ép cô đến ngột ngạt, đến cả cử động cũng khó khăn.

Cô chỉ có thể dùng hành động bài xích của mình để chống lại hẳn.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!