Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Có một tổng tài yêu em cuồng si

Đêm nay nhiệt độ tuy thấp nhưng tiết trời rất đẹp, một vãng trăng trong trẻo tỏa sáng giữa không trung.

Ánh trăng hòa cùng ánh đèn rực rỡ từ nhà hàng hòa quyện với nhau, tráng lệ đẹp mắt.

Một thân ảnh cao ngất ngạo nghề từ trong xe bước ra, ngũ quan đoan chính anh tuấn.

Trong ngũ quan của người đàn ông, xuất chúng nhất chính là đôi mắt của anh ta.

Hai đồng tử đen nhánh như được phủ một lớp sương mù, phảng phất chút lạnh lẽo uy nghiêm.

Tây trang thủ công chế tác trên người anh ta tỉnh tế đến từng đường kim mũi chỉ, làm nổi bật khí chất thâm trầm của anh ta.

Quản lí nhà hàng và theo sau là hai nhân viên phục vụ kính cẩn cúi người, gọi to một tiếng: "Tổng giám đốc Dương, xin mời ngài đi lối này"

Biểu tình trên mặt người đàn ông vẫn hết mực lãnh đạm, thân thái vẫn lạnh lùng uy nghiêm.

Hai tay đút vào túi quần, hiên ngang bước vào nhà hàng.

Trợ lí đưa chìa khóa xe cho phục vụ rồi nhanh chân bước theo sau Hải Thiên.

Tối nay, có buổi ký kết hợp đồng quan trọng tại đây, rất ít khi tổng giám đốc Dương chọn lựa nhà hàng này để tổ chức các sự kiện như vậy, thế nhưng chẳng hiểu vì lí do gì, đến phút chốc giám đốc lại đột ngột yêu cầu đổi nhà hàng.

Là ngẫu nhiên hay có cố ý? Bây giờ đã gần 8 giờ tối, bữa tiệc đã diễn ra được nửa tiếng, mọi người ai nấy đều rất vui vẻ, hưng phấn.

Nguyệt Vy cũng cố gắng hòa theo không khí vui vẻ này.

Mới ngồi một lúc, đầu óc đã có chút choáng váng.

Cô không quen uống rượu, chỉ mới uống vài ly đã thấy xây xẩm mặt mày.

Hai má không tự chủ mà đỏ lên.

Ngọc Anh- đồng nghiệp đang ngồi cạnh Minh Vy thấy cô có vẻ mệt mỏi bèn hỏi: "Em say rồi à?"

Nguyệt Vy lắc đầu, cười nói: "Chắc là vậy, em không quen uống rượu"

Ngọc Anh cười cười: "Vậy thì đừng uống tiếp nữa, mặt mày đỏ cả lên rồi.

Lát bạn trai em đến lại nghĩ bọn chị ép em thì chết"

Nghe đến hai chữ "bạn trai"

biểu tình trên mặt cô nhất thời mơ hồ.

Trong đầu hiện lên nụ cười hiền hòa của Thiệu Khiêm.

Vừa nấy một vài đồng nghiệp đã tình cờ nhìn thấy Thiệu Khiêm đưa cô đến.

Có lẽ, rất nhiều người lầm tưởng anh ấy là bạn trai của cô.

Nguyệt Vy vừa định giải thích thì lúc này tiếng hô hào trên bàn đã vang lên, mọi người lại nâng ly, cạn ly một lần nữa.

Cô cũng nhanh chóng cầm ly, hùa theo không khí vui vẻ.

Nhưng được một lúc, thì gắng gượng không nổi, cổ họng cứ dâng trào lên cảm giác khó chịu, cô đành đứng lên, xin phép mọi người ra ngoài.

Ngọc Anh thấy cô có vẻ không ổn thì nói: "Có cần chị đi cùng không?"

Nguyệt Vy đắn đo một lúc thì gật đầu một cái.

Dù sao, cô cũng không muốn ra ngoài một mình nhất là trong tình trạng không tỉnh táo này.

Vào nhà vệ sinh, Ngọc Anh thì vội vàng vào toa lét, cô đứng bên ngoài, cố gắng nôn ra nhưng cố thế nào cũng không được.

Bụng cứ cồn cào, cổ họng thì đau rát.

Nguyệt Vy ho khan một lúc mới thấy dễ chịu hơn một chút.

Dạo gần đây ăn uống ngủ nghỉ thất thường, chế độ sinh hoạt không lành mạnh, sức khỏe suy giảm cũng là điều bình thường.

Cô đưa mắt nhìn mình trong gương, má phấn, môi đỏ, thành thục vũ mị.

Chiếc váy màu xanh dương nhạt hiên hòa nhã nhặn, kiểu váy cúp ngực để lộ xương quai xanh quyến rũ.

Cô thấy bản thân mình gầy đi một chút, gương mặt nhỏ đi trông đường nét có phần sắc sảo.

Cô nhìn bản thân đến ngây người, chẳng biết từ bao giờ lại bị đôi mắt của chính mình làm cho mơ hồ.

Gương ở nhà vệ sinh rất sáng, oanh tạc sự thật, phơi bày rõ ràng từng đường nét một, không một chút che đậy.

Người trong gương giống như không phải là cô, cô không yếu đuối như vậy, đôi mắt cũng không buồn bã đến thế.

Đang lúc Nguyệt Vy còn thơ thẩn, Ngọc Anh bước ra, thấy Nguyệt Vy cứ nhìn chằm chằm mình trong gương, chị ta mỉm cười, lại bồn rửa tay, vừa xả nước vừa nói: "Có phải thấy mình rất xinh đẹp?"

Không đợi cô nói tiếp, Ngọc Anh đã tiếp lời: "Em là một cô gái đẹp, lại trẻ trung, nghề nghiệp ổn định, còn có một anh bạn trai rất soái.

Có thể nói, những thứ em đang có khiến rất nhiều người ghen tị.

Thế nhưng chị chưa từng thấy em vui vẻ, nhìn em lúc nào cũng trầm lặng như đang mang tâm sự gì? Chị đoán có đúng không?"

Nguyệt Vy trâm ngâm, im lặng một lúc mới cất giọng nói nhẹ nhàng như gió thoáng qua: "Ai cũng có nỗi khổ riêng thôi chị à.

Có những chuyện không phải một hai câu là nói hết.

Khi nào có cơ hội, em cũng muốn được tâm sự với chị."

Khi nào đó? Chứ không phải là bây giờ? Một lời từ chối kín đáo nhưng khéo léo, kết thúc cuộc trò chuyện giữa hai con người.

Lát sau, khi ra khỏi phòng vệ sinh, Ngọc Anh và Nguyệt Vy bắt đầu tán gẫu chủ đề khác.

Chủ yếu là Ngọc Anh nói còn Nguyệt Vy chỉ là người lắng nghe, chị đồng nghiệp này có vẻ là người rất thích nói chuyện, lại rất hợp tính với cô.

Đơn giản là một người nói nhiều thì sẽ hợp với một người biết lắng nghe.

Sự nhiệt tình vui vẻ từ chị ấy khiến tâm trạng Nguyệt Vy tốt lên không ít.

Ngọc Anh nói rất hăng say, chủ đề đương nhiên là xoay quanh "ông chồng bụng bự"của chị ấy.

Phụ nữ mà, nhắc đến chồng con thì đến ngày mai vẫn không hết chuyện.

Hai người một tung một hứng như vậy, đi dọc qua dãy hành lang, đang chuẩn bị bước vào phòng, thì Ngọc Anh bất ngờ dừng lại, khuôn mặt hiện rõ sự ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

Nguyệt Vy cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, theo bản năng nhìn theo phía mà chị ta đang nhìn.

Đến khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa phòng VIP thì cả người như hóa đá.

Là Hải Lâm.

Hắn vừa bước ra khỏi cửa phòng, sau lưng là trợ lí của hẳn - Hoàng Tân.

Nhìn thấy cô, ánh mắt Hải Lâm đen bóng sáng rực, cách mấy bước chân nhưng Nguyệt Vy vẫn cảm thấy áp bức đến khó thở.

Nguyệt Vy theo bản năng nắm chặt mép váy, bước lùi về sau một bước, nhìn thấy hành động này của cô, khóe môi Hải Lâm cong lên, đôi mắt hắn dạt dào hứng thú.

Cô còn chưa kịp bỏ chạy thì Ngọc Anh đã vội vã bước nhanh đến chỗ hai người đối diện.

Chị ấy đang khoác tay cô, thế nên Nguyệt Vy cũng dễ dàng bị Ngọc Anh kéo đi.

Nguyệt Vy cực kì hoảng hốt, sắc mặt tái xanh.

Vừa tới gần, một cỗ hơi cường ngạnh bao trùm, cô đứng nép sau lưng Ngọc Anh, đầu cúi thấp, che đậy sự sợ hãi.

Ngọc Anh cười nói xởi lởi: "Chào Dương tổng, chào trợ lí Dương, không ngờ lại gặp hai người ở đây.

Quý hóa quá"

Hoàng Tân gật đầu, mỉm cười đáp lễ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!